Cố Tương nói: “Làm việc xong em sẽ dọn”
Lúc nói chuyện, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào anh.
Thấy Cố Tương cứ đứng trước mặt mình, 1Giang Trì nắm luôn xuống giường. Nếu chỉ nằm thì không sao, nhưng anh còn nhìn cô và nói với vẻ đề phòng: “Em nhẹ một chút, vết thương của anh v0ẫn chưa lành”
Sắc mặt Cố Tương tối sầm, nhìn người đàn ông đang tự biên tự diễn này, cô hỏi: “Anh có ý gì?”
Anh cứ làm như cô là3 một tên da^ʍ tặc phát rồ không bằng ấy.
Giang Trì nằm trên giường, uể oải nhìn Cố Tương, anh dang hai tay ra và nói: “Lên đi.”
D2ường như Giang Trẻ biết cô đang nghĩ gì. Cố Tương nhìn Giang Trì, cô chưa từng thấy người đàn ông nào mặt dày như vậy, nhưng đúng là cô rất muốn0 ôm anh, vì vậy Cố Tương bò lên giường và đè anh dưới người mình.
Vì Giang Trì đang bị thương, cho nên Cố Tương không dám chạm vào miệng9 vết thương của anh, cô chỉ nhìn người đàn ông này, khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt sâu thẳm của anh khiến cô thích vô cùng.
Cố Tương cúi đầu hôn lên trán Giang Trì, tiếp đó luồn tay vào trong áo sơ mi của anh.
Giang Trì: “... Em muốn tới thật à?”
Cố Tương lườm Giang Trì, sau đó vén áo lên nhìn vết thương của anh, cô nhẹ nhàng sờ lên bằng gạc, “Hai ngày nay sao rồi?”
Thật ra Cố Tương chỉ muốn nhìn vết thương của anh mà thôi.
Nơi bị thương có thể cảm nhận được những ngón tay vô cùng cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129699/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.