Cố Tương cởi bộ quần áo bệnh nhân ra khỏi người anh, sau đó cầm lấy chiếc áo sơ mi rộng rãi ở bên cạnh mặc vào cho anh.
Cố Tương thì rất ngh5iêm túc mặc quần áo cho anh, nhưng người nào đó không biết đã nghĩ đi chỗ nào rồi. Cô vừa cài xong chiếc cúc thứ hai thì Giang Trí đột nhiên kéo cô6 vào lòng.
Cố Tương không ngờ anh lại ôm mình, vì không kịp chuẩn bị nên cô đυ.ng vào ngực Giang Trà, cô ngẩng đầu lên nhìn thì đúng lúc bắt7 gặp cái cằm rắn rỏi của anh. Hai ngày qua ở trong bệnh viện nên Giang Trà không quá để ý đến hình tượng của mình, chỗ cắm có một ít râu lún phún. 4
Cố Tương nhìn anh và hỏi: “Anh làm gì thế? Chẳng phải anh không để ý đến em à?”. Đột nhiên lại như thế này, Cố Tương nhận ra mình thật sự k8hông thể hiểu nổi Giang Trí .
Thật ra Giang Trí đã bớt giận rồi, nhưng vẫn xụ mặt nói: “Nếu anh dễ dàng tha thứ cho em như thế, em sẽ chẳng bao giờ nhớ được lâu. Sau này không được phép như vậy nữa, nghe không?”
Cố Tương cúi đầu, cảm giác mặt mình hơi nóng, cô nhở bà Giang vẫn đang ở bên ngoài, nếu bà mà đẩy cửa bước vào...
Cố Tương vội nói: “Anh mau buông em ra, mẹ sắp vào rồi.”
“Vào thì vào, sợ cái gì?”
Bởi vì hai ngày vừa rồi giận dỗi Cố Tương nên anh không ôm cô một cái nào, bây giờ cô ở ngay trước mặt, Giang Trí thực sự không thể nhịn được. Cố Tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129666/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.