Cố Tương không phải người vô tình như vậy.
Giang Trí nhìn Cố Tương từ đầu đến chân, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ, “Thật à? Sao anh lại thấ5y không đáng tin nhỉ? Ngày nào em cũng giả vờ tỏ ra có trách nhiệm trước mặt người nhà anh, vậy mà vừa gặp chuyện là đã muốn đi rồi! Nếu có mộ6t ngày anh thật sự bị bệnh nan y, chắc em cũng chẳng đến thăm anh đâu.”
Bây giờ anh đang tức giận nên nhìn cô bằng ánh mắt đầy thành k7iến.
Cố Tương trấn an: “Chắc chắn là không đâu.”
Cô thực sự rất cảm động khi nghĩ đến chuyện Giang Trà nói giúp cho mình ở trư4ớc mặt mẹ anh.
Cố Tương nhận ra rằng, cho dù bình thường mồm mép Giang Trí có đáng ghét thế nào, nhưng mỗi khi cô gặp chuyện, anh đều 8khiến cô có cảm giác an tâm.
Bởi vì trước đây ở nhà, chỉ cần cô làm sai chuyện gì khiến mẹ không vui, bà ta sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Mạnh.
Vậy cho nên, bây giờ khi đến nhà họ Giang, Cố Tương nghĩ rằng họ cũng giống như vậy... Nhưng Cố Tương phát hiện... hình như không phải như thế
Hóa ra trên đời này, không phải ai cũng muốn xua đuổi cô như Lê Giai Âm.
Hai ngày sau.
Giang Trà muốn xuất viện, mặc dù vết thương vẫn chưa lành nhưng điều kiện trong bệnh viện không thể bằng được ở nhà, nên anh quyết định về nhà dưỡng thương.
Bà Giang và Giang Phong đều đến đón anh xuất viện, Mọi thứ trong phòng bệnh gần như đã thu dọn xong, bà Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129665/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.