Tôi không biết về chồng tôi, vậy chẳng lẽ cô biết?” Cố Tương liếc nhìn hộp canh mà Mạnh Nghiên vừa đưa cho chú Đỗ, cô nói: “Mạnh Nghiên5 có ý tốt, cũng không thể phụ lòng cô ta được”
Chú Đỗ lên tiếng: “Vâng”
Chú Đỗ đang định đưa canh vào cho Giang Trì th6ì bỗng nghe thấy Cố Tương nói: “Vứt đi.”
Chú Đỗ: “..” Mạnh Nghiên: “.”
Mạnh Nghiên không thể tin nổi nhìn Cố T7ương, “Tôi vất vả lắm mới mang được canh đến đây, Cố Tương, cô mà dám vứt đi, hôm nay tôi sẽ không để yên cho cô đầu!”
Mạnh Ng4hiên không ngờ Cố Tương lại quá đáng như thế, không cho cô ta gặp Giang Trì, ngay cả canh cũng muốn vứt đi.
Đừng ép người quá 8đáng như vậy chứ!
Cố Tương nói: “Bởi Vì sau này tôi không muốn thấy cô đến đưa canh mỗi ngày”
Cố Tương không muốn cho Mạnh Nghiên một tí hy vọng nào!
Nếu hôm nay cô nhận canh, chắc chắn sau này ngày nào cô ta cũng chạy đến. Cố Tương nhìn Mạnh Nghiên, “Hơn nữa, tôi cũng muốn xem, cô không để yên cho tôi như thế nào!”
“Tôi..” Mạnh Nghiên sắp tức đến phát khóc, nhưng cô ta chẳng làm gì được Cố Tương, Mạnh Nghiên cảm thấy Cố Tương bây giờ đúng là ỷ thế hϊếp người. Cô ta chép miệng, nhìn Cố Tương và bảo: “Tôi sẽ về nói với bố, để bố biết tình yêu thương mà bố dành cho cô bao nhiêu năm qua đã lãng phí đến mức nào!”
Nói xong, Mạnh Nghiên tức giận bỏ đi.
Thấy cô ta như thế, Cố Tương suýt bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129654/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.