Mẹ Giang Trì thấy anh đã tỉnh, nước mắt lập tức rơi lã chã, “Thằng nhóc thối này, mẹ sợ gần chết. Con bị làm sao vậy, con là bác s5ĩ chứ có phải anh hùng trong phim đầu, tại sao lại không để ý đến sự an toàn của bản thân như vậy chứ?”
Khi nghe Thất Pho6ng kể rằng những người khác nhìn thấy hung thủ đều sợ mất mật, nhưng Giang Trì lại lao vào là bà Giang đã vô cùng lo lắng.
Đứa con trai này của bà là người như vậy đấy. Nó chẳng hề màng đến sự an toàn của bản thân. Chẳng nhẽ nó thật sự nghĩ rằng mình4 làm bằng sắt sao?
Giang Trì nói: “Không sao mà mẹ, mẹ đừng khóc, ồn quá”
Mẹ Giang Trì bị chê thì trừng mắt lườm 8anh, “Mẹ quan tâm con như vậy mà con còn chê. Đúng là đồ không có lương tâm!”
Cố Tương đứng bên cạnh nhìn Giang Trì nói chuyện, lúc anh nói bị động đến vết thương, mặc dù đau lắm nhưng anh vẫn nhếch miệng cười, khuôn mặt vẫn đẹp trai quyến rũ như thường.
Cổ Tương thực sự rất lo lắng cho Giang Trì, bây giờ thấy anh đã tỉnh và còn trêu được bà Giang, trong lòng cô khẽ thở phào.
Nói chuyện xong với mẹ, ánh mắt Giang Trì rơi vào người Cố Tương, anh dùng giọng rất bình thường nói với cô: “Em cũng ở đây à”
Cố Tương gật đầu, “Ừ”
“Tại sao không gọi anh dậy?”
“Thấy anh ngủ rất ngon nên sợ quấy rầy anh”
Giang Trí bắt chuyện với cô xong thì lại quay ra nhìn ông cụ Giang và trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129616/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.