Cố Tương phản đối trong lòng: Ai mà nhớ anh chứ?
Khi tỉnh lại, cô phát hiện Giang Trí không còn ở đây nữa, trong phòng chỉ c5òn một mình cô.
Cố Tương đứng dậy ra khỏi phòng, thấy cô giúp việc đã dọn dẹp nhà cửa xong, bà ấy đang ôm Cổ Noãn Noãn như 6ôm một đứa bé, cười không khép được miệng.
Nhớ lại hai ngày đầu lúc Cổ Noãn Noãn vừa mới tới đây, bà ấy còn sợ sệt không dá7m chạm vào.
Kết quả bây giờ... Lại rất thích nó.
Thấy Cố Tương đi ra, cô giúp việc ngượng ngùng cười nói: “Mợ chủ, 4cô dậy rồi à?”
Cố Tương nói: “Lát nữa tôi phải ra ngoài.”
“Tôi đã làm bữa trưa rồi, nếu có đói thì có thể ăn một ch8út.”
Cố Tương nhìn đồng hồ, cô nhắn tin hỏi Bạch Vi, Bạch Vi nói rằng đã ăn ở nhà rồi, Cố Tương nghĩ lát nữa mình cũng lười ăn bên ngoài, vì vậy đồng ý ăn trưa ở nhà. Lúc ăn cơm, cô giúp việc liên tục khen Noãn Noãn trước mặt cô.
“Noãn Noãn ngoan lắm, tôi thấy nó khôn bằng một đứa trẻ con đấy.”
“Thật sao?” Cố Tương nhíu mày, không khỏi nhìn chằm chằm vào con trai mình.
Từ khi nuôi Cố Noãn Noãn, Cố Tương thấy mình ngày càng hạnh phúc hơn, hạnh phúc vượt xa sự vất vả của việc phải làm một con sen. “Thật đấy.” Cô giúp việc nói: “Hôm nay khi tôi đang lau sàn, nó chơi bên cạnh khiến tôi làm rơi mất cái chổi lau nhà. Noãn Noãn cứ tưởng tôi sẽ mắng nó nên sợ hãi trốn đi, sau đấy tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129608/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.