Manh Nghiên nhìn sang bà Mạnh.
Bà Mạnh nói: “Là mẹ chồng con nói thế”
“Vậy mẹ đi tìm mẹ chồng con đi nhé!” Cố Tương biế5t thừa mẹ cô sẽ không dám đi tìm mẹ Giang Trì, cũng sợ đắc tội với người của nhà họ Giang, bà ta chỉ dám nói như vậy ở trước mặt cô th6ôi.
Bà Mạnh hỏi: “Đây không phải là ý của con sao?”
“Mẹ đề cao con quá rồi đấy” Cố Tương nói: “Thể diện của con còn kh7ông đủ lớn để có thể khiến người nhà họ Giang nghe theo răm rắp đầu”
“Vậy rốt cuộc cô muốn thể nào?” Bà Mạnh nổi cáu, “Chỉ vì 4hôm đó tôi nói cô mấy câu mà giờ cố định không nể tình ruột thịt hả? Hôm nay tôi đi mua thức ăn từ lúc sáng sớm, còn đến nấu cơm cho c8ô, thế mà bây giờ cô lại nói như thế? Giang Trì người ta còn chưa nói gì đâu! Nếu như cô chỉ muốn làm tôi và Mạnh Nghiên khó xử thì cứ nói từ đầu luôn đi”
“Đúng là con muốn làm cho hai người khó xử đấy” Cố Tương nhíu mày, “Ai bảo con là người lòng dạ hẹp hòi lại còn hay ghi thù cơ? Mẹ làm những thứ này cho dù có tốt thì chẳng phải cũng chỉ là giả vờ giả vịt để cho con tha thứ thôi sao? Có điều, đây là lần đầu tiên con nghe nói đến chuyện các người xin lỗi mà con phải chấp nhận đấy”
Bà Mạnh nhìn Cố Tương, “Tính tình của cô thật sự càng ngày càng tệ. Cô như thế này làm sao Giang Trì chịu đựng được cô!”
“Ôi ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129603/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.