Giang Trì nghe Cố Tương nói mà cảm thấy như bị đâm vào tim.
Anh nhìn Cố Tương, trong lòng dâng lên một cảm giác khó ch5ịu. Giang Trì trầm giọng hỏi: “Nhà họ Giang có chỗ nào đối xử không tốt với em à! Mà em lại cứ muốn đi như vậy? Đúng là cô nà6ng không có lương tâm.
Nghe giọng điệu của cô thì rõ ràng là cô chưa từng có ý định ở lại.
Uổng công anh vừa 7rồi cảm thấy có chút vui vẻ vì ở trước mặt Mạnh Viễn Châu cô đã nói sẽ không rời đi.
“Anh đâu có thích tôi, tôi ở lại4 nhà họ Giang làm cái gì?” Cố Tương nói: “Đến thời hạn thì chúng ta sẽ ly hôn, tôi nhường lại vị trí để anh có thể tìm người 8phụ nữ mình thích! Tôi ân cần chu đáo như thế, anh không nên cảm ơn tôi sao?”
“..” Giang Trì nhìn Cố Tương, câu Anh đâu có thích tôi” của cô đặc biệt khiến anh khó chịu.
Sắc mặt anh chùng xuống, không biết tại vì sao, anh cảm thấy đúng là mình không thích Cố Tương. Nhưng, khi vừa nghe thấy Mạnh Viễn Châu muốn đưa cô đi, trong lòng anh tại sao lại thấy khó chịu như vậy chứ?
Chẳng lẽ, không phải anh thấy cô đáng thương nên mới quan tâm cô sao?
Giờ cô đã có người khác quan tâm rồi, vậy còn liên quan gì đến anh nữa?
Cố Tương vừa dứt lời thì phát hiện Giang Trì trầm mặc không nói gì chỉ nhìn mình chằm chằm.
Cô bèn nói với anh: “Có phải anh đang cảm thấy tôi vô cùng tốt không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129594/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.