Không thể không thừa nhận rằng, có một loại người thật sự sinh ra đã đẹp sẵn, có muốn hâm mộ cũng không được.
Giang Trì uống nước xong, anh b5ỏ cái cốc không vào thùng rác bên cạnh, còn Cố Tương đã lên xe trước rồi. Cố Tương ngồi ở ghế lái, cô đang xem điện thoại. Giang Trí đi tới mở cửa6 xe ra và bảo cô: “Để tôi lái cho.”
“...” Cố Tương nói luôn: “Không cần.” Giang Trà hỏi: “Em không mệt sao?”
Từ lúc ra khỏi7 nhà họ Mạnh đến giờ cô vẫn luôn lái xe. Lúc đầu Cố Tương không cảm thấy mệt mỏi, nhưng nghe Giang Trì nói thế, cô phát hiện đúng là mình hơi mệt t4hật.
Hôm nay cô bận rộn cả ngày, nghĩ bây giờ còn phải lái xe từ nơi này về nhà họ Giang, cảm thấy đúng là quá xa xôi.
Từ trước đến 8nay cô không phải là người thích dựa vào người khác, cho dù có mệt mỏi cũng sẽ không chủ động nói ra. Giờ phút này có Giang Trà chủ động chia sẻ, trong lòng cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Giống như lần đầu tiên ở bên cạnh mình có người có thể tin tưởng được vậy. Về đến nhà họ Giang, Giang Trà dừng xe lại, anh thấy Cố Tương cúi đầu, cổ hơi ngoẹo sang bên cạnh, cô đã ngủ say rồi.
Anh mở dây an toàn rồi ngồi ngắm Cố Tương, trong đầu nhở tới cuộc nói chuyện hôm nay với chủ Mạnh về quá khứ của Cố Tương... Bình thường không nhìn ra, vì cô dường như không sợ hãi điều gì, cũng chẳng cần gì cả... Cho tới hôm nay nghe được chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129556/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.