Giang Trà kinh ngạc nhìn cô, “Có vẻ quan hệ giữa em và Chủ tịch Mạnh rất tốt.”
Theo lý mà nói, cô phải thân với mẹ ruột hơn 5mới đúng, phản ứng của Cố Tương làm anh rất ngạc nhiên.
Cố Tương nói: “Chú ấy rất tốt với tôi.”
Mặc dù chú Mạnh k6hông phải bố ruột của cô, mặc dù việc chu cấp cho cô đi học chỉ là tiện nay, nhưng đối với Cố Tương, dù tốt hay xấu cô đều sẽ ghi 7nhớ ở trong lòng. Giang Trà đi theo Cố Tương xuống nhà, chủ Mạnh đã đi từ bên ngoài vào phòng khách. Có thể là do chuyện của nhà h4ọ Mạnh đã được giải quyết, nên trông ông ấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Chú.” Cố Tương chủ động chào hỏi.
Chu Mạnh n8hìn về phía Cố Tương và Giang Trì, ông nói: “Hai đứa đến rồi à.”
Cố Tương đáp: “Vâng ạ.” Chú Mạnh đi đến chỗ ghế sô pha và nói với hai người họ: “Lại đây ngồi đi.” Cố Tương và Giang Trà đi tới, Giang Trà cất tiếng gọi: “Bố.” Chu Mạnh nghe Giang Trì gọi thế thì mỉm cười, lần trước Giang Trà gặp ông vẫn gọi là Chủ tịch Mạnh, lần này lại gọi bố làm ông rất bất ngờ. Ông nói: “Con cứ gọi chủ là chủ Mạnh giống Cố Tương là được rồi.”
Giang Trà gật đầu, chú Mạnh bảo hai người: “Ngồi đi.”
Ba người vừa mới ngồi xuống, Mạnh Nghiên từ trong phòng bếp đi ra, cô ta ngồi xuống bên cạnh bố mình, ôm lấy cánh tay ông và gọi: “Bố.”
Dù bố có thương Cố Tương đến đầu thì có một điều mà Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hon/2129550/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.