Ở trên đường đi học, Hứa Hâm mơ mơ màng màng ngủ quên mất trên xe ô tô.
Khi gần tới trường rồi thì Bùi Tây gọi cô dậy.
Lúc tỉnh lại Hứa Hâm mới phát hiện hóa ra mình đang tựa đầu vào vai cậu ngủ nãy giờ.
Vẻ mặt của Bùi Tây vẫn rất bình thản, tự nhiên.
Tài xế mỗi lần đưa hai người tới trường học đều sẽ dừng xe ở một cái hẻm nhỏ gần đó, để cho bọn họ xuống xe tự đi vào trường.
Cực kỳ ăn ý, vậy nên cả trường mới cho rằng Bùi Tây và Hứa Hâm chẳng hề có bất cứ quan hệ nào cả.
***
Gương mặt của Trương Bình Bình đột nhiên phóng đại trước mắt Hứa Hâm.
Hứa Hâm bị dọa tới nhảy dựng lên, cô tự động lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với cô nàng.
Trương Bình Bình một bên tấm tắc cảm thán, một bên lắc đầu, đau lòng nói: "Cái bộ dạng hiện tại này của cậu, đúng là không thể nào cứu vãn nổi nữa rồi."
Cả ngày nay Hứa Hâm đều sống trong trạng thái mất hồn, Trương Bình Bình gọi cô rất nhiều lần nhưng cô đều không để ý, luôn nhìn chằm chằm về phía trước, cười đến vẻ mặt đầy ngọt ngào.
Trương Bình Bình thở dài, quả nhiên người nào đang chìm đắm trong tình yêu cũng đều sẽ thành như thế này, xem ra ngay cả tiên nữ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
"Là ai?" Trương Bình Bình hỏi.
"Cái gì là ai?" Hứa Hâm mù mờ.
"Đừng có mà giả vờ, cậu tự nhìn xem bản thân cả ngày hôm nay đã cười ngây ngốc thành cái dạng gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-hoan/242335/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.