Chương trước
Chương sau
“Ngươi ôm ta làm gì, ta không phải tân nương của ngươi.” Buồn bực dâng tràn ***g ngực, không hơn không kém, Kim Ngọc dĩ nhiên sẽ không cười hòa nhã với y.

“Làm vậy để phân tán sự chú ý của Hùng Nhị thôi, ta sợ hắn đả thương đến cưng, cưng là Hổ Hậu duy nhất bổn vương thừa nhận, bổn vương như thế nào không muốn cưng!”

“Hừ…” Xoay qua không nhìn y.

Kỳ thật, trái tim Kim Ngọc đã sớm nhuyễn xuống, hắn hiểu rõ hôm nay tất cả đều là Lang Nguyên an bài, chỉ là không biết tại sao nhị muội ái mộ Lang Nguyên như vậy lại giúp y?

“Hổ Vương, người còn chưa nói cho ta đây là chuyện gì?” Hồ Vương đứng một bên không nhịn được mở miệng.

Con trai cùng con rể của mình ôm ôm ấp ấp trước toàn thể mọi người, nếu hắn không hỏi rõ ràng, sau này hắn làm gì còn mặt mũi gặp ai.

“Nhạc phụ đại nhân, thứ tiểu tế giấu giếm người, người tiểu tế muốn kết hôn chỉ có một, đó chính là hắn.” Vững vàng đem Kim Ngọc ôm vào trong lòng, đánh dấu hắn là của mình.

“Vậy Ngân nhi thì sao bây giờ?” Hồ Vương sắc mặt xanh mét.

“Ngân Hồ vốn không muốn gả cho bổn vương, hôm nay thâu long hoán phượng cũng là nàng cùng bổn vương cộng mưu.”

“Không được, người phải kết hôn Ngân nhi, nếu không…”

“Hồ Vương, lời tiên đoán của Hồ tộc bổn vương đã biết được, bổn vương cho rằng người đã giải thích lầm, [Kim Hỏa đồng hiện, hồ tộc tất vong, hổ lang kết thân, hóa tai trình tường] Lang Vương đã cưới Hỏa Hồ, chỉ cần bổn vương cưới Kim Ngọc, tất cả chuyện tình có thể giải quyết rồi.”

“Ngươi… Nói cũng có lý, chỉ là ngươi muốn kết hôn Ngọc nhi, cũng phải hỏi ý Ngọc nhi chứ?” Hồ Vương sắc mặt có chút hòa hoãn, nhưng ngữ khí lại có chút bực mình.

“Phụ vương, ta không muốn gả cho y.” Đột nhiên, Kim Ngọc đã mở miệng.

Hắn sẽ không đoạt lang quân của nhị muội, vĩnh viễn cũng không!

“Rõ ràng cưng đã đáp ứng gả cho bổn vương, sao đổi ý rồi?”

“Ta đáp ứng gả cho ngươi lúc nào?” Không hiểu ra sao.

“Ngày bổn vương rời đi, lúc cưng cầu bổn vương ôm cưng, chính miệng cưng đồng ý.” Câu nói đầy ẩn ý, Lang Nguyên cười rất mập mờ, mắt hổ lộ hỏa hoa.

“Ngày ấy ta uống say túy lúy, cho dù nói gì cũng không tính.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây cũng rõ quan hệ của bọn họ, tất cả đều dùng ánh mắt thâm sâu nhìn hai người.

“Ngọc nhi, con cùng Hổ Vương cũng…” Hít một hơi lãnh khí, Hồ Vương nghĩ tới những hoài nghi lúc đầu, cảm thấy chuyện không đơn giản.

“Không thể nào.” Đỏ mặt, Kim Ngọc phủ nhận, lại bị ánh mắt khác thường của mọi người làm không thể ngẩng đầu lên.

“Ngọc, chúng ta từng thân mật như vậy… Sao cưng có thể  phủ nhận tất cả?” Ráng nhỏ xuống hai giọt nước mắt, Lang Nguyên thấy sắp đạt được mục tiêu, thiếu chút nữa ngửa đầu cười lớn.

“Ngươi…” Tức giận đến toàn thân phát run, nhưng không cách nào phản bác Lang Nguyên.

“Ngọc nhi, con nói rõ ràng, rốt cuộc con cùng Hổ Vương có vấn đề phải không?”

“Có…” Do dự chốc lát, hắn cắn răng thừa nhận.

“Hồ Vương, bổn vương cùng Kim Ngọc là thật lòng, trong lòng bổn vương chỉ có một mình Kim Ngọc.” Y lập tức biểu lộ tâm ý trước Hồ Vương, y biết thái độ của Hồ Vương rất quan trọng trong lòng Kim Ngọc.

“Bổn vương nhớ kỹ lúc trước ngươi thu một nam sủng, còn muốn phong làm Hổ Hậu, Ngọc nhi nhà ta gả cho ngươi không phải rất thiệt thòi?”

“Không dối gạt nhạc phụ đại nhân, Hổ Hậu của bổn vương từ trước tới nay chỉ có một người.” Sợ Kim Ngọc khó xử, Lang Nguyên chỉ nói điểm trọng yếu.

“Ý của ngươi là…” Hồ Vương trong nháy mắt hiểu được, thì ra nam tử mình gặp trong tẩm cung Hổ Vương chính là trưởng tử, khó trách nhìn quen mắt.

“Không sai.” Không che che lấp lấp nữa, Lang Nguyên hào sảng thừa nhận.

“Đã như vậy, tiếp tục bái đường đi.” Vung tay lên, Hồ Vương lại ngồi vào ghế Chủ vị.

Kim Ngọc đã bị đối phương cật kiền mạt tịnh, còn có thể làm gì, chung quy không thể làm cho Hồ tộc bồi liễu phu nhân hựu chiết binh (*) a.

(*) Bồi liễu phu nhân hựu chiết binh: 赔了夫人又折兵 tiền mất tật mang; xôi hỏng bỏng không; vừa mất phu nhân lại thiệt quân; mất cả chì lẫn chài (dựa theo tích: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏiĐông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất). Nguồn: QT

“Không, phụ vương, ta không muốn thành thân với y.” Cực lực lắc đầu, Kim Ngọc thái độ kiên quyết.

“Chuyện cũng đã tới nước này rồi, tại sao cưng vẫn muốn cự tuyệt bổn vương?” Lang Nguyên gắt gao chế trụ tay hắn, mày mặt nhăn như ông lão.

Cũng đã cùng chính bái đường thành thân, ngay cả Hồ Vương ưng thuận, lời tiên đoán của Hồ tộc cũng được y phá giải rồi, vì sao hắn còn cố chấp như vậy?

“Bởi vì nhị muội thích ngươi, ta sẽ không phản nhị muội đoạt ngươi.” Cuối cùng, hắn nói ra khúc mắc bản thân.

“Cưng hiểu lầm rồi, là bổn vương bảo Ngân Hồ nói như vậy, chính là muốn cho cưng hiểu rõ tâm mình.” Dở khóc dở cười, nguyên lai là do mưu kế của mình làm cho hắn hiểu lầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.