Sau khi tiễn khách, Vương Sưởng phụ trách dọn dẹp tiệc cưới.
Thương Vị Vãn không đứng lâu được, cảm thấy mắt cá chân run rẩy. Chỉ khẽ nói với Trình Khuyết, anh lập tức bế bổng cô lên.
Thương Vị Vãn bị bế bất ngờ, hai tay vội ôm chặt cổ anh, khẽ trách: “Anh làm gì thế? Bao nhiêu người nhìn kìa.”
Lúc này, nhân viên vẫn đang dọn bàn ghế trong công quán, bao gồm sảnh tiệc cưới.
Đám cưới này tuy không quá lớn, không lên mạng hay được báo chí đưa tin, cũng không được gọi là “đám cưới thế kỷ”.
Nhưng mọi chi tiết đều do Trình Khuyết thiết kế, khách mời đều là những nhân vật có máu mặt ở Vân Kinh. Sân khấu có vô số thiết kế tinh xảo, dựng lên tốn không ít công sức, giờ tháo dỡ cũng cần nhiều nhân viên.
Tiếng kêu khẽ của cô vô thức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Thương Vị Vãn vùi đầu vào ngực anh, giọng cực nhỏ: “Anh không biết xấu hổ nhưng em còn biết mà.”
Trình Khuyết cười ngông cuồng, phô trương: “Cưới xin xong rồi mà em còn nói thế?”
Nói xong còn thấy trêu cô chưa đủ, cúi đầu thì thầm: “Anh còn có thể trơ trẽn hơn.”
Thương Vị Vãn trừng anh: “Anh dám à?”
Trình Khuyết nhếch môi cười khẽ: “Vào phòng rồi, xem anh dám không.”
Thương Vị Vãn: “…”
Cô không nên thách thức Trình Khuyết.
Phòng không phải căn phòng họ thường ngủ.
Căn phòng được Trình Khuyết cải tạo tỉ mỉ, khắp nơi toát lên không khí lả lơi, vui tươi của đêm tân hôn, như thể không xảy ra gì trong căn phòng này thì có lỗi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-gio-dem-co-thoi-dung-yen/5082023/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.