Hạ Văn Lễ đang uống trà, bất chợt quay sang hỏi Thương Sách:
“Cậu với cậu ta… đã xảy ra chuyện gì?”
“Bọn tôi có thể xảy ra chuyện gì được?” Thương Sách bưng tách trà trên bàn, uống cạn một hơi. Nhưng trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh vừa rồi, khiến anh hít sâu một hơi.
Đầu óc anh đúng là có vấn đề!
Một người đàn ông, có gì đáng để nhìn cái eo của anh ta chứ?!
Hạ Văn Lễ cũng không truy hỏi thêm. Anh chào hỏi qua loa với cậu thiếu gia nhà họ Vinh, rồi nhanh chóng rời đi tìm vợ.
—
Lúc này, Thịnh Thư Ninh đang cầm đồ chơi đùa với bé Tạ Trà Trà.
Cậu nhóc vừa thấy Hạ Văn Lễ, ánh mắt lập tức sáng lên vài phần, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh không nhúc nhích. Bà vú bảo phải đưa bé đi thay bỉm và uống sữa, Hạ Văn Lễ liền chủ động nhận lấy việc đó.
Động tác của anh rất thuần thục, xử lý đâu ra đấy.
“Hạ tiên sinh làm cậu mợ đúng là có nghề đấy, đến cả thay bỉm cũng rành.” Một người bạn đùa.
Giang Hàm cười khẽ:
“Gì mà có nghề? Cậu ấy chỉ đang dùng bé Trà Trà nhà chúng tôi để luyện tay thôi. Dù gì thì Ninh Ninh cũng sắp sinh rồi mà.”
“Phải rồi, chị dâu sắp đến ngày dự sinh đúng không?”
Hạ Văn Lễ gật đầu: “Ngày mai dọn vào viện rồi.”
“Được rồi, giao bé lại cho chị, chắc nó buồn ngủ rồi.” Ở độ tuổi này, trẻ nhỏ gần như ngủ suốt cả ngày, mà Trà Trà lại rất khó dỗ ngủ, thường phải ru mãi mới được.
“Chị đi tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997091/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.