Nụ hôn này dần dần khiến người ta ý loạn tình mê, mọi lý trí như tan thành sương khói.
Cơ thể Tưởng Trì Vũ dần mềm nhũn, vô thức muốn tìm điểm tựa — Thịnh Đình Xuyên như cảm nhận được, lại càng ép sát vào cô hơn.
Thân thể dán vào nhau, nhiệt độ nơi lồng ngực anh như lửa, dễ dàng thiêu đốt cả người cô thành một ngọn lửa hồng.
Môi anh, nóng rực, ướt át, đầu tiên hôn lên môi cô, rồi trượt đến má, đến tai, đến cổ…
Lúc quần áo bị cởi bỏ, trên người cô chỉ còn lại một lớp áo mỏng đầu xuân, khi anh ôm chặt lấy, nhiệt độ từ cơ thể anh rõ ràng truyền sang da thịt cô.
Nóng hầm hập, giống như đang sốt.
Một làn gió lạnh nhẹ lướt qua khe cửa sổ, giúp Tưởng Trì Vũ tạm thời lấy lại chút lý trí. Cô giơ tay định đẩy anh ra, thì anh lại kề sát bên tai khẽ nói:
“Trì Vũ, tối nay anh uống nhiều rượu lắm…”
“Đầu anh… đau.”
Câu nói ấy, giọng nói ấy, mềm mại, khàn khàn như mèo cào vào tim, khiến người ta chỉ muốn… dâng tất cả cho anh.
“Anh đau đầu thì đi ngủ đi.” Tưởng Trì Vũ cố giữ bình tĩnh. Cứ tiếp tục thế này, tối nay chắc chắn cô sẽ bị ‘xử lý’ sạch sẽ ở đây.
“Em ngủ với anh?”
“…!”
Lớn đầu như vậy rồi, ngủ mà cũng cần người đi ngủ cùng sao? Tưởng Trì Vũ hít sâu một hơi — xong rồi, sao cô thấy hôm nay Thịnh Đình Xuyên khác hẳn ngày thường thế nhỉ?
“Thịnh Đình Xuyên, muộn rồi, em nên về nhà.” – Giọng cô nghiêm túc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997066/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.