Trong phòng, mây mù che trăng, ánh sáng lờ mờ, chỉ còn tiếng gió lay động cành lá vọng vào, từng đợt từng đợt len lỏi trong tĩnh lặng.
Tưởng Trì Vũ lại có cảm giác như đang nghe thấy tiếng tim mình đập — dồn dập, hỗn loạn như trống trận, cuối cùng như tan vào hư không…
Bởi vì Thịnh Đình Xuyên bất chợt cúi đầu, áp sát cổ cô.
Vì có men rượu, khó mà khống chế được khoảng cách, môi anh vô tình lướt qua vành tai cô.
“Trì Vũ.” Giọng anh khàn khàn, thấp trầm, như có hạt cát nhỏ cọ sát trong tiếng nói, gợi cảm đến run người.
“Ừm?” Cô khẽ đáp.
“Em… nóng à?”
Trán anh nóng hầm hập, tựa lên vai cô, nhẹ nhàng cọ sát nơi cổ, chỉ động tác nhỏ thôi cũng khiến từng tia lửa nóng hổi bốc lên, Tưởng Trì Vũ cố gắng giữ bình tĩnh:
“Em không sao, cũng… không thấy nóng lắm.”
“Nhưng tai em này, mặt em này… đều vừa đỏ vừa nóng.”
Để tránh hơi thở nóng bỏng của anh, Tưởng Trì Vũ quay mặt đi.
“Chắc… do trong phòng hơi bí thôi.” Cô khẽ ho một tiếng, “Để em mở cửa sổ cho thoáng.”
“Không sờ nữa à?” Anh nghiêng đầu, cắn nhẹ vành tai cô, khiến Tưởng Trì Vũ khẽ rùng mình, vội đẩy anh ra rồi bước nhanh về phía cửa sổ. Dù đã vào xuân, nhiệt độ vẫn còn hơi thấp, cô chỉ mở hé một khe nhỏ.
Gió lạnh ùa vào, thổi tan bầu không khí nóng nực giữa hai người.
Đúng lúc đó, điện thoại của Thịnh Đình Xuyên rung lên.
Anh nghe máy:
“Alo, Ninh Ninh.”
“Anh về đến nhà rồi ạ?” – Giọng Thịnh Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997065/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.