“Anh bị sao thế?” Tưởng Trì Vũ nhìn mu bàn tay Thịnh Đình Xuyên đỏ ửng, lại thấy vết nước đổ trên bàn cùng chiếc cốc còn bốc hơi nóng, “Bị bỏng à?”
“Không sao, chỉ bị bỏng nhẹ thôi.”
“Nhẹ?” Tưởng Trì Vũ lúc này chẳng màng đến cơn đau ở chân, lập tức kéo tay anh đến bên bồn rửa, mở nước lạnh, đặt tay anh xuống xả liên tục.
Trong phòng mở sẵn điều hòa ấm áp, cô đã thay một chiếc váy len dài màu kem, để lộ cổ chân trắng ngần, nõn nà. Sắc mặt cô lúc này lộ rõ vẻ lo lắng, căng thẳng.
“Sao lại bất cẩn thế, đâu còn là trẻ con ba tuổi nữa.”
“Đừng để ảnh hưởng đến việc đi làm sau Tết.”
…
Tưởng Trì Vũ nhìn mu bàn tay anh đỏ ửng, cau mày, hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này đã gần đến mức nào, chỉ nghe thấy giọng nói anh vang lên ngay sát tai: “Trì Vũ.”
Cách gọi ấy, nghe thật thân mật.
Thêm vào đó, giọng anh cố ý hạ thấp, trầm khàn và từ tính, cực kỳ quyến rũ.
Âm thanh luồn vào tai, khiến nửa người cô như tê dại.
Lúc này cô mới nhận ra, hai người họ đã quá gần, nửa người dán chặt vào nhau, Thịnh Đình Xuyên một tay vẫn đặt dưới vòi nước, tay còn lại chống bên bồn rửa, gần như đang vây chặt cô giữa vòng tay.
Chỉ trong khoảnh khắc—Nhịp tim mất kiểm soát.
“Em… em đi tìm xem nhà có thuốc mỡ trị bỏng không.” Tưởng Trì Vũ vội đẩy anh ra, gần như là bỏ chạy, nhón chân với tay lục tủ thuốc trên cao, chẳng ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997041/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.