Kim Duệ cùng đám người vừa nghe tiếng động chạy tới hóng chuyện đều hóa đá tại chỗ.
Ngã à?!
Toàn thân hắn in đầy dấu giày, lại còn ôm chặt chỗ kín không buông, ai mà tin nổi là tự té? Chỉ là Kim Duệ—kẻ khổ chủ, lúc này câm như hến, chẳng dám mở miệng.
Những người xung quanh thấy không có gì đáng xem nữa, cũng lần lượt tản đi.
Tưởng Trì Vũ trong ấn tượng của họ xưa nay luôn là người ôn hòa, đoan trang—
Ai mà ngờ cô ra tay được mà còn ra tay nặng như thế!
Quỷ thật——
Cái chỗ đó của hắn đau muốn chết, liệu có khi nào liệt luôn không?!
Một người phụ nữ như vậy…Hắn không dám cưới!
Kim Duệ vốn là loại nhát gan, bảo muốn cưới Tưởng Trì Vũ cũng chỉ vì thấy cô xinh đẹp, bây giờ lại có tiền, cưới về chắc chắn có lợi cho nhà họ Kim.
Nhưng so với cái mạng nhỏ của mình, thì hắn thà bỏ của giữ thân!
Mẹ kiếp, sau này phải cách xa cô ta ra một trăm mét!
…
Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ.
Thịnh Thư Ninh đang đấu cờ cùng Hạ Hiến Châu. Hạ Văn Lễ đứng bên chỉ nước, nhờ vậy cô đã thắng liền ba ván.
“Chị dâu, hai người chơi thế này… không phải là đang bắt nạt người ta quá à?” Hạ Hiến Châu ai oán thở dài.
Hạ Văn Lễ bình thản trả lời: “Bắt nạt em thì sao?”
Ánh mắt anh nhẹ bẫng, như thể đang nói: Bắt nạt em thì sao? Em định làm gì được anh?
Hạ Hiến Châu chỉ biết thở dài thườn thượt, quay sang nhìn chú út Hạ Tuần và Thịnh Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997038/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.