Tối đó, có lẽ vì bị gió lạnh thốc vào người, lại thêm việc tắm nước lạnh ban đêm, nên Thịnh Đình Xuyên thấy người mệt mỏi, và rồi bắt đầu sốt. Đúng lúc đang trò chuyện, bác sĩ cùng y tá gõ cửa bước vào.
“Tiểu tổng giám đốc Thịnh, hôm nay anh thấy trong người thế nào rồi?” – Bác sĩ tiến lại bên giường, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng.
Tưởng Trì Vũ bất giác nghiêng đầu nhìn.
Cô bác sĩ ấy chưa đến ba mươi, diện mạo thanh tú, ánh mắt khi nhìn Thịnh Đình Xuyên dịu dàng như nước mùa xuân.
“Cũng ổn.” – Giọng anh hờ hững, không lạnh không ấm.
“Gần đây nên ăn thanh đạm, kiêng rượu thuốc, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi.”
Anh gật đầu.
“Em trực hôm nay, nếu thấy khó chịu chỗ nào, cứ gọi em bất cứ lúc nào.” – Trước khi rời đi, bác sĩ còn lễ phép chào Dụ Hồng Sinh và Thịnh Thư Ninh.
Tưởng Trì Vũ chỉ cười, không nói gì, lặng lẽ đón ly nước nóng từ tay Dụ Hồng Sinh, cầm trong tay sưởi ấm.
Lúc ấy, Thịnh Thư Ninh ghé đầu lại, nói nhỏ với cô:
“Bác sĩ kia từng được mẹ em sắp xếp xem mắt với anh em đấy.”
“Từ khi anh ấy nhập viện, chị ta đến còn siêng hơn em.”
“Thịnh Thư Ninh!” – Thịnh Đình Xuyên liếc mắt nhìn Tưởng Trì Vũ, ý cảnh cáo em gái đừng nói nữa.
Dụ Hồng Sinh nhướng mày, “Ninh Ninh nói thật, cháu quát nó làm gì?”
Quát? Anh chỉ dùng giọng bình thường mà!
“Cháu cũng lớn rồi, nên nghiêm túc suy nghĩ chuyện cả đời đi.” – Dụ Hồng Sinh vừa rót trà, vừa chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997035/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.