Tưởng Trì Vũ là một “diễn viên” giỏi — nếu không, cô đã chẳng lừa được đám người nhà họ Tưởng bao năm nay.
Vì thế, trong suốt bữa cơm hôm ấy, Thịnh Đình Xuyên không hề nhìn ra bất kỳ điều gì bất thường từ sắc mặt cô.
Dù rằng lúc đó giọng trợ lý Lộ nói rất nhỏ…
Có lẽ… cô không nghe thấy.
Bà ngoại không quen thuộc với chuyện trong giới Kinh Thành, chỉ hỏi thăm đôi chút về gia cảnh của anh, cảm ơn anh vì những giúp đỡ gần đây.
Tưởng Trì Vũ cũng thay rượu bằng trà, trang trọng gửi lời cảm tạ.
Mọi chuyện đều diễn ra bình thường. Trước khi anh rời đi, Tưởng Trì Vũ từ trong nhà xách ra một đống quà biếu, chất đầy cốp xe của anh.
“Quà nhiều quá.” Gần như lấp kín cả khoang hành lý.
protected text
Ai ngờ cô nói:
“Không phải đều tặng anh đâu.”
“…”
“Đống này là gửi cho chú Dụ, còn chỗ kia gửi cho Hạ tiên sinh và Hạ phu nhân, cảm ơn họ đã giúp đỡ và quan tâm tôi. Phiền anh tiện đường chuyển giúp.”
Thịnh Đình Xuyên cười khẽ, bất đắc dĩ.
Đến khi anh rời đi, nụ cười trên gương mặt Tưởng Trì Vũ mới dần biến mất.
Thời gian gần đây, họ gặp nhau khá thường xuyên. Anh nhiều lần giúp đỡ cô, nhất là đêm hôm ấy tại đồn cảnh sát, khi cô vừa ra hiệu, anh đã lập tức hiểu và phối hợp ăn ý — diễn kịch trước mặt Tưởng Lập Tùng, cùng nhau đứng trong tuyết chờ đợi.
Anh đã nói: “Tôi luôn chờ cô.”
Anh còn giới thiệu Lữ Bồi An cho cô, giúp cô giải quyết chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997024/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.