Trợ lý Lộ nói xong, thấy ông chủ mình không có chút phản ứng gì, liền ngừng lại một lúc, rồi bắt đầu cảm khái:
“Tiểu thư Tưởng thật đáng thương, nghe nói sau khi ba mẹ ly hôn, cô ấy sống cùng mẹ và bà ngoại. Vài năm trước mẹ cô ấy qua đời vì ung thư, tiêu tốn không ít tiền.”
“Giờ thì bà ngoại sức khỏe cũng kém, nên mới bị Tưởng Lập Tùng ép buộc như vậy.”
“Cũng có thể còn lý do nào khác, chúng ta chưa biết được.”
“Nhưng thôi, mình chẳng có quan hệ gì với cô ấy, cũng không nên xen vào chuyện nhà người ta.”
“Mỗi người đều có nhân quả riêng, người ngoài như mình, tốt nhất đừng can thiệp.”
Anh ta vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt ông chủ nhà mình, rồi ghé sát, cười xởi lởi:
“Tiểu tổng Thịnh, anh thấy em nói đúng không?”
Thịnh Đình Xuyên cúi đầu tiếp tục phác thảo bản vẽ, thản nhiên nói:
“Giúp tôi đăng tin tuyển dụng đi.”
“Công ty mình thiếu người à?”
“Tết xong tôi cần một trợ lý mới.”
“…”
Là định sa thải tôi đấy à? Tôi nói nhiều thế, cũng là vì hạnh phúc của sếp mà!
Trợ lý Lộ đứng cạnh giả vờ hóa đá.
Ông chủ nhà mình, toàn thân trên dưới, cứng nhất là… cái miệng.
Nếu thật sự không quan tâm, vậy sao lại cố ý hỏi bác sĩ Lữ chuyện lịch phẫu thuật sau Tết làm gì?
—
Mấy ngày sau đó, Thịnh Đình Xuyên quả thực không gặp lại Tưởng Trì Vũ.
Cô thông minh lắm, Tưởng Lập Tùng muốn tính kế cô e là chẳng dễ đâu.
Tết sắp đến, người tặng quà nhiều, cộng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4997006/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.