Sau khi rửa mặt xong, Thịnh Đình Xuyên bước ra phòng khách liền thấy Dụ Hồng Sinh mình đang đùa nghịch với con hải đông thanh. Trong khoảnh khắc, anh bất giác nhớ lại gương mặt tái nhợt vì hoảng sợ của cô gái nào đó đêm qua—không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lúc giúp em gái thiết kế cái trò lật đổ bạn trai, nhìn cô ấy táo bạo như thế.
Không ngờ… lại sợ chim đến mức ấy.
“Cậu à, cậu định bao giờ dọn ra?” Thịnh Đình Xuyên vừa ăn cháo vừa hỏi.
Dụ Hồng Sinh nghiêng đầu liếc anh:
“Còn đang ăn cháo cậu nấu mà đã muốn đuổi cậu đi?”
protected text
“Yên tâm, trước Tết cậu sẽ dọn.”
Nuôi chim tốt nhất vẫn cần một căn nhà có sân vườn. Hơn nữa, nếu cháu trai thật sự đang yêu đương, thì mình ở lại đúng là bất tiện, lỡ ảnh hưởng đến việc cả đời của nó thì không hay.
“Thật ạ?” Thịnh Đình Xuyên mắt sáng rỡ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào.
“Cậu dọn đi, cháu vui đến vậy sao?”
“Đâu có, chỉ là bất ngờ quá, thấy không nỡ xa cậu thôi.”
“Thế thì cậu không đi nữa.”
“…”
Dụ Hồng Sinh nhìn cháu trai mình lớn lên từ bé, trong bụng nghĩ gì sao ông không đoán ra.
Cháu lớn rồi, ông cũng nên nhường chỗ thôi. Khi Thịnh Đình Xuyên đi rửa mặt, ông đã liên hệ với môi giới để nhờ tìm nhà phù hợp.
Vừa đùa chim, ông vừa thản nhiên hỏi:
“Cháu còn nhớ hồi mới vào công ty, cậu từng nói gì không?”
Thịnh Đình Xuyên khựng lại mấy giây.
Tự nhiên nhắc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996982/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.