Trước đó bị giày vò hơi dữ, nên Tô Hàm Nguyệt bị đau lưng mấy ngày liền. Sau đó, Hạ Tuần cũng bắt đầu tiết chế hơn.
Hầu như không chạm vào cô, cũng không làm điều gì vượt giới hạn.
Mãi đến đêm trước khi trở lại Bắc Kinh, Hạ Tuần ra ngoài gặp một người bạn. Lúc anh trở về, Tô Hàm Nguyệt đã tắm xong, đang ngồi tựa vào đầu giường nghịch điện thoại. Dù còn cách một đoạn, cô vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá nhè nhẹ vương trên người anh, không khỏi khẽ cau mày.
Anh ngồi xuống mép giường, vươn tay chạm vào má cô.
Đầu ngón tay thô ráp cọ lên làn da mịn màng, khiến cô thấy hơi nhột.
Tô Hàm Nguyệt định né tránh, nhưng sau gáy đã bị anh giữ lại, không thể động đậy.
Khi anh cúi sát lại, chóp mũi khẽ cọ vào mũi cô, khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa quyện lấy nhau…
Nóng bỏng, rối loạn.
Anh không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng cọ sát, dây dưa — khó chịu đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Tô Hàm Nguyệt chịu không nổi nữa, ngửa đầu muốn hôn anh, lại bị anh tránh đi.
“Anh… rốt cuộc có hôn hay không?”
“Em có định cho anh một danh phận đàng hoàng không đấy?”
“Anh đã là bạn trai của em rồi mà.”
“Anh còn muốn nhiều hơn thế.”
Thứ mà Hạ Tuần nghĩ tới, đương nhiên là đính hôn, là kết hôn. Tô Hàm Nguyệt hiểu rõ điều đó, liền khẽ ho một tiếng, nói:
“Liệu có sớm quá không? Chúng ta bên nhau chưa lâu, vẫn nên dành thêm thời gian để mài giũa, xem có thực sự hợp nhau không đã.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996978/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.