Đêm hôm ấy, tuyết trắng xóa, hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua dài dằng dặc. Tô Hàm Nguyệt đã kiệt sức, vậy mà Hạ Tuần vẫn chưa có ý định dừng lại. Cũng phải sau ba giờ sáng, anh mới chịu buông tha cho cô, có lẽ vì nghĩ đến việc cô đã tiêu hao quá nhiều sức lực.
Tô Hàm Nguyệt mềm nhũn nằm rạp trên giường, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.
Người kia thì vẫn còn tỉnh táo như thường, vừa tắm xong, lại còn giúp cô lau rửa sạch sẽ, sau đó ôm cô nằm ngủ.
“Trước giờ sao anh không phát hiện ra, thể lực em lại kém thế này?” Hạ Tuần cúi xuống hôn nhẹ cô một cái.
Ban đầu, chỉ đơn thuần là một nụ hôn.
Tô Hàm Nguyệt mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay, chỉ có thể hơi ngẩng mặt lên, bị động đón nhận nụ hôn của anh.
Nhưng rồi, càng hôn…càng chẳng giống ban đầu nữa.
Toàn thân anh mang vẻ lạnh lùng, như tuyết sương phủ kín, vậy mà trong ánh mắt lại ánh lên dục vọng sa đọa khiến người ta chẳng thể trốn tránh. Tô Hàm Nguyệt không còn chút sức lực nào, không đẩy anh ra nổi, chỉ có thể mơ hồ chịu đựng.
Tuyết ngoài trời rơi cả đêm, trong phòng yên tĩnh đến mức như chỉ còn nghe thấy tiếng thở dồn dập của hai người.
Cuối cùng, trên khung cửa sổ mờ hơi nước, cũng in hằn những dấu tay loang lổ chồng chéo.
Thật quá điên cuồng.
Nếu không tận mắt trải qua, Tô Hàm Nguyệt chẳng thể nào tưởng tượng được một người lạnh lùng như ánh trăng cao vời kia – Hạ Tuần – lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996977/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.