Hạ Tuần vốn định lén đưa Tô Hàm Nguyệt rời đi, nhưng khi ngang qua sảnh lớn khách sạn thì lại tình cờ gặp mấy người thân trong nhà, bên cạnh họ còn có một đứa trẻ tầm tuổi mẫu giáo. Cậu nhóc ấy vừa thấy anh liền hét to một tiếng…
“Ông Tam ơi!”
Tô Hàm Nguyệt ngẩn người mấy giây, mãi đến khi thấy cậu bé chạy về phía họ mới phản ứng lại được — người mà đứa trẻ gọi là “ông” kia, không ai khác chính là Hạ Tuần.
Ông? protected text
“Đây không phải chị, phải gọi là bà mới đúng.” Ba mẹ cậu bé liền lên tiếng sửa lại.
“Làm gì có bà nào còn trẻ thế chứ!”
“Vì ông tam cũng còn trẻ mà.”
“Ông Tam định cưới bà đẹp này hả?”
…
Tô Hàm Nguyệt thực sự chết lặng khi nghe từ “bà” đó, đứng đờ ra như tượng đá, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đành cứng ngắc nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Với khuôn mặt của cô, bình thường ra ngoài đã hiếm khi có người gọi là “cô”, giờ lại bị gọi là “bà” sao?
Tô Hàm Nguyệt đúng là cứng người luôn rồi.
Chỉ tán gẫu vài câu với người thân mà thôi, vậy mà Hạ Tuần lại bị chính Hạ lão gia nhà mình tóm được.
Tối nay tâm trạng của Hạ lão gia rất tốt, khó tránh khỏi uống hơi nhiều. Hạ lão phu nhân ở độ tuổi này vốn đã không thể nào hầu rượu được, hai người con trai lớn thì bận tiếp khách, thế là Hạ Tuần bị gọi đi làm “chốt chặn”, kéo qua trông ông cụ say rượu.
“Không uống được thì bớt uống đi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996974/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.