Lúc này, Tô Hàm Nguyệt vừa chuẩn bị đun ít nước nóng, vì Hạ Tuần nói khát nước.
Cô vừa đổ nước khoáng vào ấm siêu tốc, phía sau liền vang lên tiếng động khe khẽ. Quay đầu lại, cô ngạc nhiên khi thấy Hạ Tuần đang chống tay ngồi dậy trên giường.
Mặt anh ta đỏ bừng vì rượu, tay đưa lên định tháo cà vạt…
Có lẽ là uống quá nhiều, động tác lộn xộn không có quy tắc, thế nào cũng không tháo được.
Càng tháo, hình như lại càng siết chặt.
Anh ta cau mày, có chút bực bội, bất chợt mạnh tay kéo áo sơ mi. Khuy áo bung ra, áo sơ mi hé mở, chỉ còn chiếc cà vạt màu xanh sẫm vắt trên cổ…
Lộ ra một mảng da thịt trắng trẻo, từng đường cơ rõ ràng.
Hạ Tuần vịn mép giường đứng dậy, nhưng thân thể loạng choạng, mới đi được hai bước đã lảo đảo như sắp ngã.
“Cẩn thận.” Tô Hàm Nguyệt vội vã bước tới, đưa tay đỡ lấy anh ta.
Chỉ là… cô đã đánh giá thấp trọng lượng cơ thể của Hạ Tuần.
Cả người anh ta nghiêng hẳn về phía cô, cô hoàn toàn không đỡ nổi, cơ thể chao đảo, phải lùi lại hai bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Hạ Tuần liền vươn tay, ôm lấy eo cô, cánh tay siết nhẹ một cái, Tô Hàm Nguyệt lập tức bị kéo gọn vào trong lòng anh ta.
“Thầy Hạ …” Tô Hàm Nguyệt nhíu mày vùng vẫy, vì khoảng cách giữa hai người quá gần.
Thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng mặt khoá kim loại của chiếc thắt lưng đang áp vào bụng dưới mình.
Lạnh buốt.
Khiến cô cứng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996973/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.