Thịnh Thư Ninh còn đang thầm cảm khái cô gái kia đã đính hôn, thì—
“Mẹ ơi, con cũng thích sợi dây chuyền này.” — cô gái ngồi cạnh lên tiếng nũng nịu.
“Hôm nay đến đây là để chọn trang sức cho chị con đeo khi đính hôn, con chen vào làm gì.”
“Chị ơi, em thật sự rất thích, chị nhường cho em đi mà.”
Cô gái mặc váy đỏ còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ trung niên đã thở dài:
“Thôi được, con thích thì lấy đi, chị con chắc chắn không để tâm.”
“Chị đúng là tốt nhất.”
“Con nhìn thử xem còn món nào thích nữa không.”
“Con thấy cái vòng tay này cũng đẹp nè, đến lúc chị đính hôn, con đeo cùng váy chắc là hợp lắm luôn. Mẹ thấy sao?”
“Cũng được đó.”
“……”
Cô gái kia từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.
Ngoan ngoãn, tinh tế như một con rối bị giật dây.
Nếu không biết rõ, e rằng ai cũng nghĩ hôm nay nhân vật chính là cô gái bên cạnh mới phải.
Lúc đầu Thịnh Thư Ninh chỉ nghe cho vui, nhưng sau đó càng nghe càng thấy… có gì đó không ổn.
Có lẽ vì từng trải qua tình huống tương tự, cô bỗng sinh ra vài phần cảm thông và thương xót cho cô gái ấy.
Đúng lúc đó, một nhân viên bước tới thông báo rằng Dụ Cẩm Thu đã tiếp khách xong, Thịnh Thư Ninh mới thu hồi ánh nhìn.
Khi đến văn phòng của mẹ, nhân viên kia chắc cũng thấy cô chăm chú nhìn ba người kia nên không nhịn được tán gẫu đôi câu:
“Cô vừa nãy đang để ý cô gái mặc váy đỏ đúng không ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996964/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.