Thịnh Đình Xuyên day trán, cảm thấy hơi choáng. Thịnh Thư Ninh vội bước lại gần:
“Anh, anh thấy không khỏe ở đâu à?”
“Uống hơi nhiều rượu thôi, ham chén quá.”
“Để em bảo người mang ít canh giải rượu tới.”
Hạ Văn Lễ vẫn luôn để mắt đến nhất cử nhất động của anh, suy cho cùng… chú út nhà mình đúng là khiến người ta không thể yên tâm nổi.
“A Ninh, lại đây xem cái này!”
Giang Hàm đang đứng bên cửa sổ sát đất, vẫy tay gọi Thịnh Thư Ninh lại gần.
Dưới quảng trường có buổi trình diễn ánh sáng, Tạ Tư Nghiên đứng bên cạnh cô, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại trên bụng vợ.
Từ lúc mang thai, Giang Hàm dành nửa thời gian ở nhà dưỡng thai. Có lẽ vì trước đây quen bận rộn, giờ đột nhiên thảnh thơi, cô lại thấy khó chịu, nên cứ thức khuya miết. Dù đã qua nửa đêm, cô vẫn chẳng có chút buồn ngủ nào.
Tạ Tư Nghiên thầm nghĩ bụng: Chẳng lẽ sau này lại sinh ra một nhóc cú đêm à…
Thịnh Đình Xuyên vốn ít uống rượu do đặc thù công việc sáng tác, nay lại uống hơi nhiều, trong phòng lại ngột ngạt bí bách, anh bèn đứng dậy ra ngoài hít thở.
“Anh muốn ra ngoài à? Để em đi cùng.”
Hạ Văn Lễ cũng đứng dậy theo.
“Cậu ở lại với Thư Ninh đi, tôi chỉ ra ngoài đi dạo chút thôi.”
“Vẫn là để em…”
Câu chưa nói xong, Thịnh Đình Xuyên đã bật cười khẽ:
“Nghe đồn Hạ tiên sinh lạnh lùng cao ngạo, sao hôm nay lại giống như keo con voi thế này? Cứ dính chặt lấy tôi mãi. Tôi đâu phải vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996959/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.