Thịnh Đình Xuyên khẽ nhíu mày:
“Thằng nhóc Thương Sách kia bị sao vậy? Bao giờ lại để ý đến Tiểu Nguyệt rồi?”
Hạ Tuần im lặng.
Lúc này, Thương Sách vẫn đang ôm bó hoa hồng, cười tươi như gió xuân, thế nhưng lời tiếp theo của Tô Hàm Nguyệt lại như thể tạt thẳng một chậu nước đá vào mặt anh ta:
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng xin lỗi, tôi không thể nhận bó hoa này.”
“Vì sao chứ? Em đâu có bạn trai mà?”
“Vì tôi không thích anh.”
“……”
Thương Sách ngẩn ra.
“Em còn chưa hiểu rõ anh mà, sao biết là không thích?”
“Vì anh không phải gu của tôi.”
“Vậy em thích kiểu người như thế nào?”
“Người có tài.”
Câu này khiến Thương Sách sững lại.
Có tài? Tại sao anh lại cảm thấy câu này giống như nói vòng để chê anh ngu ngốc?
“Có khi em tiếp xúc với anh thêm một chút, sẽ phát hiện anh cũng không tệ đâu.” – Thương Sách chưa chịu bỏ cuộc. Dù gì thì, cậu Tạ theo đuổi Giang Hàm cũng đâu có biết xấu hổ.
Tình cảm không sợ dai, huống hồ anh vừa đẹp trai lại có tiền, chẳng lẽ không lay được lòng em?
Tô Hàm Nguyệt khẽ cau mày:
“Thực ra cũng không cần tiếp xúc thêm. Tôi hoàn toàn không có cảm giác với anh, hơn nữa tôi còn đã hứa với một người… nên tôi không thể nhận lời anh được.”
“Ý em là…”
“Tôi đã có tình cảm với người khác rồi.”
Tô Hàm Nguyệt mím môi:
“Chúng ta chưa từng ở bên nhau nên không tính là thất tình.”
“Suốt ngày bị em nói vậy, thật tổn thương đấy Tô tiểu thư.”
“Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996945/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.