Trong phòng riêng.
Thịnh Thư Ninh đang ngồi sát bên Dụ Hồng Sinh, nghe ông kể mấy chuyện thú vị khi chụp chim, còn hẹn cô đến nhà xem chim Hải Đông Thanh mà ông nuôi.
“Cháu muốn đến xem Hải Đông Thanh thì nhớ dẫn theo thằng nhóc nhà họ Hạ kia.” Dụ Hồng Sinh hắng giọng.
“Ai cơ ạ?”
Thịnh Thư Ninh nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Em chồng cháu ấy.”
“……”
“Lần trước cứ bám lấy cậu, nhất quyết đòi xem Hải Đông Thanh, ồn ào như chim sẻ, ríu ra ríu rít không ngừng. Từ khi kết bạn liên lạc, mỗi ngày ba bữa đều gửi lời hỏi thăm cậu.”
Thịnh Thư Ninh bật cười khúc khích: “Nếu cậu thấy phiền, để cháu nói với em ấy, đừng làm phiền cậu nữa.”
Dụ Hồng Sinh ho nhẹ một tiếng, “Cũng… không đến mức phiền.”
“Thằng nhóc đó thể lực cũng khá, theo cậu ra ngoài chụp chim, còn có thể giúp khiêng thiết bị.”
Nhắc đến chuyện này, Thịnh Thư Ninh phải cố nhịn cười.
Lần trước Hạ Văn Dã theo cậu ra ngoài “săn chim”, chờ chim mất hai tiếng, chụp được hai giây, còn mình thì vác ống kính to nhỏ đến mỏi rã rời.
Về nhà liền than thở với cô, bảo mình là khổ qua của nhân gian.
“Giờ anh Hồng Sinh định ở hẳn trong nước sao?” Trịnh Khắc Quân chợt lên tiếng.
“Xem như là vậy.” Dụ Hồng Sinh nhấp ngụm trà, “Nghe nói cậu sau khi rời khỏi Thịnh Thế, đã tự mở công ty riêng, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói.”
“Cảm ơn anh.”
Thịnh Thư Ninh không rành chuyện làm ăn, bèn nghiêng người hỏi nhỏ Hạ Văn Lễ: “Ông ấy mở công ty
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996922/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.