Hạ Tuần khẽ nhướng mày: Cô ấy trẻ? Thế còn anh, là già chắc?
Lần đầu anh gặp cô là trong buổi phỏng vấn tuyển dụng tại studio. Khi ấy cô vừa tốt nghiệp đại học, tay ôm tập bản thiết kế còn non nớt, buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ đen trắng chững chạc không hợp với tuổi tác, nhưng không cách nào che giấu được vẻ tươi tắn trẻ trung.
Hồi đó, trợ lý bên cạnh còn cảm thán:
“Lại có thêm lính mới, cảm giác mình đúng là già rồi.”
Có lẽ vì là “trâu mới sinh không sợ hổ”, cô thật sự gan to.
Thậm chí còn dám thẳng thắn chất vấn những thiết kế của các tiền bối nổi tiếng trong studio.
Nhưng sau nhiều năm dấn thân vào xã hội, sự non nớt ngày nào đã dần mất đi, thay vào đó là sự thận trọng dè dặt.
Lúc này, Tô Hàm Nguyệt như bị ném vào hang sói. Huống hồ mối quan hệ giữa cô và Hạ Tuần vốn là giả, giờ đối mặt với cả một bàn đầy những “tay cáo lão luyện”, bảo sao không thấy bối rối?
Đặc biệt là Giang Hàm.
Khoảng cách quá gần.
Ánh mắt tinh tường kia như thể có thể dễ dàng nhìn thấu cô.
Ánh mắt Hạ Tuần lướt hờ qua người Giang Hàm, giọng nói đều đều: “Dạo này hình như không thấy cháu đâu.”
“Lần cuối gặp chắc là ở tiệc nhận người nhà của nhà họ Thịnh.”
Giang Hàm mải mê đắm chìm trong thế giới ấm áp của một chú cún màu trà nào đó, đến cả qua lại với Chung Thư Ninh cũng ít hẳn.
Hạ Tuần gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Cháu… phát tướng rồi.”
Giang Hàm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996917/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.