Trong thư phòng.
Ông cụ bước vào trước, lục tung rương tủ, lôi ra cây roi da cất kỹ dưới đáy, thước phạt, cả gậy gỗ, chỉ đợi cho thằng con bất hiếu một trận ra trò.
Lấy lại uy nghiêm của một người cha già.
Cách thư phòng chưa đến vài mét, ngoài hành lang, ánh mắt Tô Hàm Nguyệt dừng lại nơi hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, tim đập dồn dập.
Rốt cuộc chuyện sao lại thành ra thế này? Mọi thứ đều như ảo ảo thật thật.
“Lát nữa vào trong, em chỉ cần phối hợp với anh là được, đừng sợ, ba anh hiền lắm.”
“……”
Tô Hàm Nguyệt nhếch môi cười khổ.
Hiền?
Cả thủ đô này ai mà chẳng biết Hạ lão khi còn trẻ tính khí nóng như lửa, thế mà anh ta lại coi cô như trẻ ba tuổi mà dỗ dành.
“Thầy Hạ, anh thấy em giống người dễ lừa lắm sao?” Tô Hàm Nguyệt hừ khẽ một tiếng.
Hạ Tuần bật cười, đúng lúc hai người đã đến trước cửa thư phòng, anh đưa tay còn lại lên, khẽ xoa đầu cô.
Ngón tay lướt qua mái tóc mềm mại, nhẹ chạm rồi rời.
Tô Hàm Nguyệt khựng người, chỉ cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ bùng lên.
Sự mơ hồ trong thoáng chốc khiến cô nhớ lại thời điểm còn ở studio của Hạ Tuần, lần đầu được tham gia vào dự án thiết kế, bên phía khách hàng rất hài lòng, khi đó…
Anh cũng từng vuốt tóc cô như vậy.
Chỉ là tình huống hiện tại không phù hợp để chìm đắm trong hồi ức.
Giây tiếp theo, Hạ Tuần đã đẩy cửa bước vào thư phòng.
Ông cụ ngồi nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996916/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.