Tại nhà cũ họ Hạ.
Gió lạnh gào thét, trăng sáng treo cao. Hạ Văn Lễ ngồi bên cạnh, vừa cúi đầu nhắn tin cho vợ, vừa liếc nhìn chú út nhà mình đang ngồi uống rượu một mình trong im lặng.
“Chú út, chú với cô gái đó rốt cuộc là chuyện thế nào vậy?”
Người kia không đáp lời.
“Trông có vẻ… là cô ấy đá chú rồi.”
“Không ngờ, chú cũng có ngày hôm nay đấy.”
…
Hỏi gì cũng không nói.
Hạ Văn Lễ đâu phải người đơn giản. Ra vào thương trường bao năm, chỉ cần liếc mắt là hiểu rõ gốc rễ vấn đề. Anh chậm rãi nói: “Chẳng lẽ… cô ấy thật sự đã có bạn trai rồi?”
Hạ Tuần vẫn giữ im lặng.
“Chú biết vì sao có người đến sau nhưng lại vượt lên không?”
Hạ Văn Lễ nhấp một ngụm rượu, cười nhẹ: “Vì họ giữ thật chặt, giành thật dữ, không ngại tranh đoạt.”
Hạ Tuần khẽ bật cười: “Cháu đang nói chính mình à?”
“Ít nhất thì bây giờ, Ninh Ninh là vợ của cháu.”
“Nói gì thì nói, cũng nhờ cháu ra tay sớm. Nếu nhà họ Thịnh nhận lại cô ấy sớm hơn nửa năm, thì giờ cháu còn có cửa gì nữa?” Hạ Tuần khẽ cười, khóe môi cong nhẹ nhưng lại ẩn chứa vị đắng.
“Mai cháu phải qua nhà họ Thịnh một chuyến, ngủ trước đây. Chú cũng đi nghỉ sớm đi.”
Trước khi đi, Hạ Văn Lễ vỗ vai chú mình:
“Chú út, thật ra chuyện này cũng đơn giản thôi. Nếu chú còn chưa buông được, thì hãy tiếp tục theo đuổi. Còn nếu muốn nhường người khác, thì dứt khoát buông hẳn đi.”
Hạ Tuần khẽ gật đầu. Nhưng tửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996906/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.