Dạo gần đây, ngoài công việc ra thì hầu như lúc nào Thịnh Đình Xuyên cũng ở bên cô em gái “trên trời rơi xuống” này. Nghe nói anh còn đích thân thiết kế, đặt làm riêng cho cô một bộ trang sức để đeo trong tiệc nhận người thân.
Chuyện này khiến ai trong giới cũng ghen tị, gọi anh là “cuồng cưng em gái”.
Vợ chồng Thịnh Mậu Chương càng coi cô như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, ngay cả Dụ Hồng Sinh cũng đã trở về nước.
Lần đầu tiên gặp ông ta, Vạn Mẫn Mẫn đã bị dọa cho tim đập thình thịch.
Giọng nói vì từng bị thương nên cực kỳ khàn đục, ngũ quan sắc sảo như được tạc ra từ dao rìu.
Khác hẳn với những người khác trong nhà họ Thịnh, chỉ một ánh mắt của ông ta cũng đủ khiến cô lạnh cả sống lưng.
Câu đầu tiên ông ta nói là:
“Cô ta… không phải cháu gái tôi!”
Vạn Mẫn Mẫn kinh hãi đến mức nín thở, không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Người này, tôi không nhận!”
“Hồng Sinh,” Dụ Cẩm Thu nhíu mày, “Em đang nói linh tinh gì thế? Mẫn Mẫn là con gái chị, đã làm xét nghiệm ADN rồi, em dựa vào đâu mà phủ nhận?”
“Cảm giác.”
“Đừng nói bậy trước mặt con bé.”
“Thời nay cái gì cũng có thể làm giả.”
“Em im miệng đi!”
…
Anh em cãi vã căng thẳng, Vạn Mẫn Mẫn sợ đến mức không dám thở mạnh, may mà Thịnh Đình Xuyên ra hiệu cho cô theo anh ra ngoài. Đến vườn sau, anh mới hạ giọng trấn an:
“Em đừng sợ, cậu là vậy đấy, cậu không có ác ý đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996892/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.