Bầu không khí trong phòng khách trở nên vi diệu, Chung Thư Ninh khẽ xoay chiếc tách sứ xương trong tay, vẻ mặt thoáng qua sự ngạc nhiên khó giấu.
“Em nói thật chứ?” — Dụ Cẩm Thu kích động đứng bật dậy, bước nhanh về phía Thịnh Tú Hoa.
“Chín phần mười là thật.”
“Chị biết mà, con chị chắc chắn vẫn còn sống… nhất định vẫn còn sống…” Dụ Cẩm Thu vừa nói, vừa quay sang nhìn chồng, “Mậu Chương, anh nghe thấy rồi chứ?”
Thịnh Mậu Chương gật đầu, nhưng vẫn giữ vẻ thận trọng.
“Nhưng những năm qua, loại tin tức kiểu này cũng không thiếu, chưa chắc đã là thật.”
“Đây là bức ảnh lúc tìm thấy cô bé, trên tay đeo sợi dây đỏ này.” Thịnh Tú Hoa mở điện thoại, đưa ảnh cho chị dâu xem, “Chị dâu, đây là sợi dây chị tự tay đan, chắc chị còn nhận ra.”
Tim Chung Thư Ninh bất giác siết lại.
“Có điều, đeo lâu năm nên dây đỏ lẫn mặt dây bằng vàng đều bị mòn ít nhiều, chắc chắn sẽ khác với dáng vẻ lúc mới.”
Dụ Cẩm Thu nhìn chăm chú vào màn hình rất lâu: “Đúng là rất giống sợi dây chị từng làm… Mậu Chương, anh cũng xem thử đi.”
Hai vợ chồng cùng ngồi lại, cẩn thận quan sát thật lâu.
Ngay cả hai cụ nhà họ Thịnh cũng không kìm được, chen lại gần xem.
“Thật ra mẹ cháu đã tìm thấy cô ấy một thời gian rồi, vẫn cho người âm thầm quan sát, điều tra từ xa, là vì sợ mọi người vui mừng quá sớm, còn bí mật làm xét nghiệm ADN.”
“Kết quả cho thấy, giữa cô ấy và mẹ cháu có quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996888/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.