Ánh mắt Hạ Văn Lễ lạnh lùng dừng lại trên người Lý Khải, như thể đang nói:
“Nào, cậu lên tiếng đi. Tôi đang chờ cậu… biện hộ.”
Lý Khải siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh: “Gia, chuyện này đúng là tôi biết sớm một chút… Nhưng vì biểu tiểu thư không muốn công khai mối quan hệ, nên tôi không biết có nên báo lại cho ngài không.”
“Lần đầu tiên gặp thầy Tạ ở nhà cũ, tôi đã nói với Trần Tối chuyện này rồi.”
“Tôi nghĩ anh ấy là người tiếp xúc nhiều với ngài hơn, lại hiểu rõ tính ngài. Nếu anh ấy biết mà không nói, chắc là có lý do. Cho nên—”
“Tôi cũng không nói.”
Lý Khải mặt lạnh tanh: “Bởi tôi tin tưởng anh Trần. Anh ấy là tiền bối mà tôi kính trọng từ lâu.”
Trần Tối sững sờ: Mẹ ơi!
Tiền bối? Kính trọng? Anh Trần? Thằng khốn này kéo mình chết chung thật à?!
“Gia, đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta đang cố đùn trách nhiệm cho tôi đấy!” — Trần Tối cuống cuồng thanh minh.
Lý Khải thản nhiên: “Nếu anh Trần cứ nhất quyết phủi sạch, tôi cũng đành chịu. Nhưng nếu hai người luân phiên theo dõi mà anh ấy chẳng phát hiện gì, thì tôi thật phải nghi ngờ… năng lực làm việc của anh đấy.”
Trần Tối tức đến mức muốn nhảy dựng lên đấm cậu ta.
Tên này học ai mà giỏi ngụy biện thế hả?! Còn biết giả nai trà xanh nữa à?
Hạ Văn Lễ dĩ nhiên không ngốc, nhìn cái kiểu hai người kia thi nhau “cắn nhau”, liền hừ lạnh một tiếng:
“Thưởng quý này của hai người, đừng mơ.”
Lý Khải không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996862/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.