Tối nay, Giang Hàm cảm thấy Tạ Tư Nghiên có chút gì đó khác lạ. Có lẽ là lần đầu tiên thấy anh ăn mặc trang trọng như vậy, không còn vẻ ngoan ngoãn thường ngày, mà toát lên khí chất trưởng thành, điềm tĩnh của một người đàn ông thành đạt.
Chỉ là ánh mắt nhìn cô vẫn không thay đổi—ướt như cún con, long lanh đến mềm lòng.
“Giờ em nên gọi anh là thầy Tạ, hay công tử Tạ đây?” — Giang Hàm ngồi trên giường, nhìn người trước mặt.
Tạ Tư Nghiên khựng lại. Ánh mắt giao nhau, anh nhìn thẳng cô, ánh mắt ấy…Tràn đầy uất ức.
Giang Hàm không chịu nổi ánh nhìn như vậy của anh.
Đôi lúc trên giường, anh cũng sẽ dùng ánh mắt như vậy, khẽ gọi cô là “chị”, rồi từng chút kéo cô vào vòng xoáy tình dục và cảm xúc, khiến cô không thể thoát ra.
Cô dời ánh mắt đi, nhưng giọng nói ẩn chứa tiếng cười khổ của Tạ Tư Nghiên lại vang lên:
“Bây giờ đến nhìn anh, em cũng không muốn sao?”
“Chị, em thật sự ghét anh đến thế à?”
Giang Hàm: “…”
“Anh không cố ý giấu thân phận. Ngay từ đầu, em vốn chẳng hề muốn tìm hiểu gì về anh. Có lẽ vì em nghĩ, biết càng nhiều thì càng khó dứt ra, thà rằng chẳng biết gì cho đỡ phiền.”
Tạ Tư Nghiên cười đầy cay đắng: “Ngày nào anh cũng lo sợ, sợ một ngày nào đó em sẽ không cần anh nữa.”
“Nhưng mỗi phút mỗi giây bên em, anh đều cảm thấy hạnh phúc.”
“Hôm đó, khi em nói với anh muốn nghiêm túc bắt đầu mối quan hệ này, em không biết đâu, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996860/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.