Gió lạnh luồn qua gối đêm, sương giá khiến người e ngại điểm trang lúc sáng sớm.
Lại đến mùa rét đến mức chẳng muốn rời khỏi chăn, nhưng ngày tổ chức tiệc tối của nhà họ Thịnh cũng sắp đến. Hai ngày trước, Chung Thư Ninh đã tới Thịnh Thế lấy chiếc nhẫn đặt làm riêng.
Vừa xuống xe, trợ lý Lộ liền tươi cười niềm nở:
“Cô tới rồi à?”
“Trên đường hơi tắc nên đến muộn, làm anh đợi lâu rồi.”
“Không đâu.”
Trợ lý Lộ là người theo sát Thịnh Đình Xuyên, cũng được xem là có chút địa vị trong Thịnh Thế, bình thường rất ít khi thấy anh ta đối xử khách sáo với ai đến vậy.
“Dù nói Chung Thư Ninh là vợ của Hạ tiên sinh, nhưng Tiểu tổng giám đốc Thịnh vì cô ấy mà đúng là đã phá lệ quá nhiều rồi.”
Nhân viên bàn tán xì xào.
“Bình thường tiếp khách đều mời vào phòng riêng, lần này trợ lý Lộ lại trực tiếp dẫn cô ấy lên tầng bốn – văn phòng của Tiểu tổng giám đốc Thịnh, chắc chắn là được chính anh ấy cho phép.”
“Nhưng mà đúng là cô ấy đẹp thật đấy…”
…
Những lời bàn tán ấy chẳng mấy chốc đã lọt vào tai Thịnh Tâm Dư.
Hôm nay cô cũng có mặt ở Thịnh Thế, tới lấy bộ trang sức vừa gửi bảo dưỡng để đeo trong buổi tiệc tối.
Lúc Chung Thư Ninh lấy xong nhẫn, chuẩn bị rời đi thì tình cờ gặp cô.
“Chà, Hạ phu nhân, thật trùng hợp, lại gặp cô rồi.” Thịnh Tâm Dư chủ động chào hỏi.
Chung Thư Ninh đáp lại một cách lịch sự:
“Chào cô.”
“Cô tới lấy trang sức ạ?”
“Vâng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996851/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.