Giang Hàm không đến dự yến tiệc, nói là bận công việc chỉ là cái cớ. Thật ra, chuyện nhà họ Hứa mới vừa ồn ào không bao lâu—việc Hứa Lệnh Phong bao nuôi tiểu tam gây xôn xao khắp nơi. Có người chờ xem cô mất mặt, cũng có kẻ định thừa nước đục thả câu, muốn cưới cô để chiếm đoạt hết tài sản.
Cô mệt mỏi vì phải ứng phó đủ kiểu người.
“Chị, chị thật sự không đi à?” – Chung Thư Ninh đang thử lễ phục, vì chân còn chưa hoàn toàn hồi phục nên Giang Hàm theo cô vào phòng thay đồ.
“Em muốn chị đi à?”
“Muốn chứ.” – Chung Thư Ninh vừa chỉnh váy, vừa nói – “Bạn bè em vốn dĩ không nhiều…”
Cô xoay người, nhìn thẳng Giang Hàm:
“Chị, chị đi cùng em nhé? Được không?”
Giang Hàm bật cười: “Bao giờ học được trò làm nũng thế?”
“Nếu chị thật sự bận thì thôi vậy…” – Chung Thư Ninh thở dài.
Giang Hàm xoa nhẹ giữa trán.
Dạo này sao vậy nhỉ? Cứ hết người này đến người khác tìm cô làm nũng. Tạ Tư Nghiên như vậy, giờ đến A Ninh cũng thế. Cô cúi người, chỉnh lại gấu váy cho Thư Ninh:
“Nếu sắp xếp được thời gian thì chị đi, được chưa?”
Chung Thư Ninh mỉm cười gật đầu.
“Cứ cảm thấy mấy bộ lễ phục này không hợp với em lắm, thử bao nhiêu cũng không vừa ý.”
Ánh mắt Giang Hàm dừng lại ở chiếc chân vẫn còn chưa hồi phục của cô, khẽ nói:
“Chị có quen một thầy chuyên may đồ tân cổ điển, để chị nhờ ông ấy thiết kế riêng cho em một bộ dáng suông, mặc váy ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996849/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.