Hạ Văn Lễ vừa trở về nước, người nhà không giữ anh lại quá lâu, chỉ dặn dò vài câu rồi để anh về phòng nghỉ ngơi.
Tắm rửa xong, anh liền thấy vợ mình đang tựa vào đầu giường chơi điện thoại. Thấy anh bước ra, Chung Thư Ninh vội tắt màn hình, động tác lén lút đầy khả nghi.
“Em đang nhắn với ai thế?” – Anh cầm khăn lau tóc, hỏi.
“Không với ai cả.”
“Thư Ninh, em không giỏi nói dối đâu.”
Trước mặt anh, Chung Thư Ninh luôn khó mà giấu được cảm xúc, huống hồ anh lại là người quá nhạy bén.
“Em chỉ nói chuyện với chị họ vài câu thôi. Chị ấy bảo trong giới bây giờ, có nhiều người đang bàn tán về chuyện của bọn mình.”
“Bàn tán cái gì?” – Hạ Văn Lễ ngồi xuống cạnh mép giường.
“Nhiều người không tin lắm. Có người thì bảo em là yêu tinh, bỏ bùa mê thuốc lú gì đấy cho anh. Cũng có người nói, anh cần cố gắng hơn nữa…”
Hạ Văn Lễ chỉ mỉm cười, đưa tay vuốt ve gương mặt cô.
Anh luôn quen tắm nước lạnh, kể cả trong thời tiết lạnh giá thế này, đầu ngón tay dường như bị nước làm cho lạnh buốt.
Khi chạm vào làn da ấm áp của cô, khiến toàn thân cô rùng mình.
Ngay giây tiếp theo, Hạ Văn Lễ cúi đầu hôn cô.
Anh vừa mới đi công tác nước ngoài nửa tháng, đã lâu chưa được gặp cô, nụ hôn mang theo sự vội vã và nhớ nhung sâu sắc.
Chung Thư Ninh không nhịn được bật ra tiếng rên khẽ: “Chân em vẫn còn đau…”
Giọng cô rất nhẹ, mang theo chút ngọt ngào thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996847/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.