Chiều hôm đó, Tạ Tư Nghiên đã gọi cho Giang Hàm, muốn xác nhận lại thời gian gặp mặt, nhưng điện thoại của cô lại tắt máy, khiến lòng anh chùng xuống tận đáy.
Mãi đến trước bữa tối, anh vẫn không liên lạc được với cô.
Thí nghiệm phát sinh tình huống bất ngờ, anh bị thầy hướng dẫn bắt ở lại hỗ trợ, bận rộn đến tận gần mười một giờ đêm.
Không được phép mang theo điện thoại, nên khi vừa rời khỏi phòng thí nghiệm, thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ, tim anh thoắt cái như rơi xuống đáy vực. Tạ Tư Nghiên vội vàng gọi lại cho Giang Hàm.
“Xin lỗi, vừa rồi anh bận, em ngủ chưa?”
“Em đang ở dưới lầu ký túc xá của anh.”
“…”
Lúc này trong khuôn viên trường đã gần như không còn ai. Khi Tạ Tư Nghiên chạy vội tới, cách một đoạn đã thấy Giang Hàm đang đứng dưới cột đèn đường xem điện thoại. Cô mặc đồ kín mít, chỉ để lộ đôi mắt, vậy mà anh vẫn nhận ra ngay.
Nghe tiếng bước chân, Giang Hàm ngẩng đầu nhìn anh đang chạy tới.
Anh chạy rất nhanh, thẳng một đường đến trước mặt cô.
Mấy nữ sinh ở bên cạnh vừa thấy liền lập tức trở nên phấn khích, định tiến lại gần, nhưng Tạ Tư Nghiên lại trực tiếp bước qua họ, đi thẳng tới chỗ Giang Hàm, hơi thở gấp gáp: “Em tới từ bao giờ vậy?”
“Cũng được một lúc rồi.”
“Lạnh không?”
“Ừm.”
Tạ Tư Nghiên nắm lấy cổ tay cô, dắt cô đi vào trong ký túc xá.
Anh là giảng viên, dẫn nữ sinh về ký túc xá, bên quản lý cũng không nói gì, chỉ thoáng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4996846/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.