Hạ Thành bốn mùa ôn hòa, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp hiếm có.
Bình minh tươi mới, mang theo những tia nắng nhạt màu vàng rơm, nhẹ nhàng xua tan màn sương đêm còn sót lại.
Rạng đông như rót đầy từng chiếc ly pha lê,
Mặt trời vươn mình, long trọng tuyên bố sự hiện diện của mình với thế gian—
Bóng tối đã tan, ánh sáng cuối cùng cũng đến.
Thịnh Mậu Chương lại thức trắng một đêm, nên chỉ cần vợ hơi cử động, ông lập tức bước tới:
“Cẩm Thu, em thấy thế nào rồi?”
Thân thể suy nhược lâu ngày khiến Dụ Cẩm Thu gầy yếu đến mức tiều tụy, môi đã mất sắc hồng. Bà chỉ đưa tay còn lành lặn lên, khẽ vuốt má chồng, giọng khản đặc:
“Anh gầy đi nhiều quá.”
“Anh đã nói rồi mà, anh sẽ đưa con gái về, sao em còn làm chuyện dại dột như thế!” – Giọng ông mang theo phẫn nộ xen lẫn đau đớn.
“Con bé đâu rồi?”
“Nó…” – Giọng Thịnh Mậu Chương trầm xuống, “Con bé bị thương, đang nằm viện, chưa đến được đây. Anh đã gửi ảnh nó cho em, còn có cả báo cáo DNA mà Đình Xuyên làm. Tất cả đều là thật!”
“Lần này, thật sự là thật!”
Tìm kiếm bao nhiêu năm, bao lần hy vọng…
Nhưng lần nào cũng bị sự thật nghiệt ngã giáng xuống.
“Mậu Chương,” – Dụ Cẩm Thu khẽ mỉm cười, “Anh đoán được rồi phải không, em sắp không chống đỡ nổi nữa rồi?”
“Anh và Đình Xuyên không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662863/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.