Khi cha con nhà họ Thịnh quay trở lại phòng bệnh, tâm trạng của Thịnh Mậu Chương vẫn vô cùng kích động. Ông cố hết sức kiềm chế, bước đến cạnh Chung Thư Ninh, khẽ nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng v**t v* tay cô…
Đôi mắt đỏ hoe, lưng còng xuống, các ngón tay run rẩy không thể kiểm soát.
“Con gái à, ba… ba…” – Ông lắp bắp, giọng khàn đặc run rẩy, cố gắng mở lời, “Ở nhà có chút chuyện, ba phải về gấp một chuyến.”
Chung Thư Ninh sững người.
Lúc này đầu óc cô vẫn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn. Mọi chuyện đến quá đột ngột, chưa kịp tiêu hóa thì ông đã nói muốn rời đi.
“Con đừng sợ, ba không phải không cần con… chỉ là…”
Thịnh Mậu Chương không thể nói ra chuyện của vợ mình.
Ông không thể mở miệng nói rằng: Mẹ con, vì quá nhớ con, đã rơi vào trầm cảm nặng đến mức tự sát.
Chung Thư Ninh vừa mới phẫu thuật xong, chưa thể di chuyển xa, ông tạm thời chưa thể đưa con gái về bên vợ được.
Tim ông như bị ai bóp nghẹt, đau đến nhức nhối.
“Không sao đâu ạ, chú cứ về xử lý việc của mình.” – Chung Thư Ninh cảm nhận được ông có điều khó nói.
“Chờ ba nhé, đợi ba quay lại… được không?” – Thịnh Mậu Chương nắm chặt tay cô, sợ chỉ cần buông ra, cô sẽ lại biến mất.
Chung Thư Ninh cố gắng nặn ra một nụ cười nơi khóe môi.
Trước khi rời đi, Thịnh Mậu Chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662862/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.