“Nghe nói là ba mẹ cậu ta sinh con lúc cậu ta tám, chín tuổi, hoặc hơn mười tuổi gì đó.” Hạ Tuần hít sâu một hơi, “Nguyên nhân cụ thể thì không rõ, có thể là do bệnh tật, hoặc tai nạn, nên mất sớm.”
“Nhưng chú cũng chỉ nghe nói vậy thôi, dù sao cũng không thân với nhà họ Thịnh, chuyện này cũng thuộc dạng riêng tư của họ.”
“Nghe nói sau chuyện đó, sức khỏe của mẹ cậu ta ngày một sa sút, còn gặp tai nạn, tinh thần cũng không được ổn định.”
Ánh mắt Hạ Văn Lễ thoáng trầm xuống.
“Tinh thần không tốt sao?”
Nếu con gái mất sớm thì cũng có thể hiểu được.
Chủ yếu là nhà họ Thịnh xưa nay vốn rất kín tiếng, ít giao thiệp với bên ngoài, bản thân anh lại không hứng thú với đá quý hay nữ trang, nên hầu như không biết gì về họ.
“Đã là chuyện riêng tư, sao chú biết được?”
Anh chưa từng nghe nói nhà họ Thịnh còn có một cô con gái.
Chủ yếu là vì nhà họ quá kín tiếng, thông tin về họ rất ít được truyền ra ngoài.
Hạ Tuần cụp mắt xuống, “Cháu hỏi nhiều làm gì!”
Anh không thể nói thật là trước đây từng coi người ta là đối thủ cạnh tranh, nên đã đi khắp nơi thu thập tin tức, chỉ để tìm ra điểm yếu của anh ta.
Kết quả là—
Lại nghe được chuyện này.
Mà cũng chỉ là lời đồn, tình hình cụ thể chỉ e chỉ có người trong nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662844/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.