Chung Thư Ninh mua đồ xong trở về Di Viên, sau khi dọn dẹp lại mấy chiếc cúp và dụng cụ điều hương của mình, thì trời cũng đã ngả chiều, hoàng hôn đỏ rực cả bầu trời.
Cô bắt tay vào chuẩn bị bữa tối, thì chuông cửa vang lên. Cô ngỡ là Hạ Văn Lễ về.
Nhưng mở cửa ra—lại là Trần Tối.
“Chào phu nhân.” Trần Tối lịch sự cúi đầu chào, nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.
Chung Thư Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt khẽ lướt qua vai anh…
Phía sau anh, không có ai cả.
Cô cũng đoán được, nếu là Hạ Văn Lễ, anh ấy đâu cần phải ấn chuông cửa.
“Ông chủ có một cuộc họp quan trọng tối nay, có lẽ sẽ kéo dài khá lâu. Tôi đến lấy một số tài liệu.”
Chung Thư Ninh gật đầu mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi hụt hẫng.
“Dì Trương đang nghỉ phép mấy hôm, ông chủ còn bảo tôi giúp cô đặt đồ ăn. Không ngờ cô lại tự vào bếp.”
“Dù sao cũng rảnh, chẳng có gì làm.”
Trong lúc Trần Tối lấy tài liệu, Chung Thư Ninh lại quay về nhà bếp, liếc nhìn nồi canh đang sôi trên bếp rồi gọi vọng ra:
“Trợ lý Trần, anh có gấp không?”
“Cô có việc gì ạ?”
“Bữa tối tôi sắp nấu xong rồi. Hay là… tôi đóng gói một phần, anh tiện mang cho anh ấy luôn?”
Trần Tối là người vô cùng tinh ý. Nếu không thì làm sao ở bên Hạ Văn Lễ lâu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662772/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.