Sự chủ động của Chung Thư Ninh khiến Hạ Văn Lễ khựng lại một chút.
Sau đó, anh siết chặt tay cô.
“Ninh Ninh,” Hạ Văn Lễ nhìn xa xăm về phía đường chân trời, nắng thu rực rỡ, nhưng trong gió lại phảng phất cái lạnh se sắt, khiến người ta không cảm nhận được chút ấm áp nào.
“Ừm?” Chung Thư Ninh khẽ đáp, giọng mơ hồ.
“Mẹ anh là một người rất xuất sắc. Dịu dàng, tri thức, biết chơi đàn, từng dịch mấy quyển truyện cổ tích Pháp. Bà từng muốn xuất bản một cuốn truyện ngắn tự viết, nhưng chưa kịp thực hiện thì đã rời đi rồi.”
“Lúc mẹ mất, anh còn quá nhỏ, nên ấn tượng cũng không rõ ràng lắm.”
“Trong những ký ức ít ỏi còn sót lại… chỉ nhớ được nụ cười của bà rất đẹp.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Văn Lễ chủ động nhắc đến mẹ mình.
Chung Thư Ninh chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Dù còn nhỏ, nhưng ở cái tuổi cần tình cảm của mẹ nhất, những ký ức ấy chắc hẳn đã in sâu trong tiềm thức.
Mãi đến khi sắp rời khỏi nghĩa trang, cô mới cất giọng khẽ hỏi:
“Vậy… mẹ anh mất vì lý do gì?”
“Mẹ anh…” Giọng Hạ Văn Lễ trầm xuống, như đè nén cảm xúc.
Rồi anh nói ra ba chữ khiến Chung Thư Ninh chấn động:
“Tự sát.”
Vẻ mặt anh cực kỳ bình tĩnh, chỉ là giọng nói như có gì đó đè nén, thấm đẫm một nỗi bi ai sâu kín.
Tự sát?
Chung Thư Ninh chỉ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662771/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.