Trong phòng ăn
Hầu hết mọi người đều đã yên vị, Chung Thư Ninh nhận ra Từ Mẫn Chi vẫn chưa tới, cô liếc nhìn Hạ Văn Lễ:
“Không đợi thím hai sao?”
“Không cần đợi.”
Chung Thư Ninh khẽ mím môi.
Lúc này lại nghe thấy Hạ Lăng Châu lạnh lùng nói:
“Mẹ em chắc vẫn chưa dậy đâu, bà ấy mê ngủ lắm, ai gọi dậy là bà ấy cáu ngay.”
Hạ Hiến Châu tiếp lời:
“Đấy không gọi là mê ngủ, mẹ nói đó là ‘dưỡng sinh hồi sức’.”
“Dù sao từ khi em nhớ được mọi việc đến giờ, nếu không có chuyện gì đặc biệt, bà rất hiếm khi dậy sớm, lại càng chưa từng nấu bữa sáng cho em.”
“Anh dám ăn đồ mẹ nấu à?”
Hai anh em phối hợp nhịp nhàng, tung hứng trêu chọc.
Hạ Trọng Thanh liếc hai con trai một cái, ánh mắt lạnh lùng khiến cả hai lập tức im bặt.
“Ba lấy vợ không phải để nấu cơm cho hai đứa, ba còn chưa nói gì, hai đứa cũng đừng quá đáng.”
Tuy Hạ Trọng Thanh nhìn ngoài thì lạnh lùng, nhưng lại rất thương vợ.
“A Ninh, ở nhà mình không có nhiều quy tắc thế đâu, nếu buổi sáng cháu không muốn dậy sớm thì cứ ngủ thêm một lát.” Hạ lão phu nhân nói bằng giọng điệu đã quen.
“Ngày thường công việc và sinh hoạt đã đủ mệt rồi, ở nhà thì cứ làm sao thoải mái dễ chịu là được.”
“Chỉ là bà già này lớn tuổi, không ngủ thêm được, nếu không, bà cũng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662764/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.