Vì Chung Thư Ninh và Hạ Văn Lễ đến Kinh thành quá muộn, ăn cơm xong cũng đã hơn mười giờ tối. Hạ lão phu nhân hơi buồn ngủ, còn Hạ lão thì không hiểu sao lại cao hứng, nói muốn ra ngoài ngắm trăng.
Nhà cũ của nhà họ Hạ không có nhà cao tầng, tầm nhìn rất thoáng đãng.
Dải ngân hà bao la, ánh trăng dịu dàng như nước.
Chỉ là tiết trời mùa thu cao và se lạnh, Chung Thư Ninh mặc khá mỏng, đứng trong sân hơn mười phút đã cảm thấy lạnh nên quay về phòng.
Hạ Văn Lễ thì bị ông nội giữ lại trò chuyện.
“Chuyện ở cô nhi viện Thanh Châu thế nào rồi?” Cụ ông không biết rõ lắm, “Viện trưởng tham ô à?”
Hạ Văn Lễ tóm tắt tình hình cho ông nghe, khiến cụ ông cũng giận sôi máu.
“Cô bé đó chắc buồn lắm.”
“Vậy nên ông đừng có dọa cô ấy.”
“Ông…” Hạ lão cau mày, “Ông dọa nó hồi nào?”
“Ông không thấy là cô ấy sợ ông à?”
“Lỗi tại ông?” Ông hừ nhẹ, “Mặt ông trời sinh nó thế rồi.”
Ông cụ lại lầm bầm: “Con bé đó nói bị ông dọa à?”
“Cô ấy gọi ông là ông nội, thấy ông không có biểu cảm gì nên sợ ông không vui.”
Hạ lão ho nhẹ một tiếng, “Cũng không đến nỗi… Hai đứa lấy giấy kết hôn rồi, gọi một tiếng ông nội cũng không sai. Ông có chuẩn bị quà cho con bé đó, vừa rồi chưa kịp đưa, lát con mang giúp ông.”
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662763/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.