Cả nhà họ Chung hoàn toàn chết lặng, đến cả vợ chồng Hạ Bá Đường cũng sững người mất vài giây.
Lúc này, Hạ Văn Dã đang cúi đầu gửi tin nhắn cho anh trai, báo cáo tình hình theo thói quen.
Cậu gõ:
【Thằng con trai nhà họ Chung nhìn chả ra gì, em đoán nó sắp vu oan cho chị dâu.】
【Anh à, cái thằng này nhìn âm u kiểu gì ấy.】
【Nhà họ Chung đúng là không có nổi một người ra hồn.】
…
Vậy mà tin còn chưa kịp tiêu hóa xong, Chung Minh Diệu đã chơi cho một cú “quay xe” ngoạn mục!
Hạ Văn Dã tá hỏa, vội vàng thu hồi tin nhắn cuối:【Nhà họ Chung… hình như vẫn còn một người tốt!】
Chung Minh Diệu trông đúng là không khỏe mạnh gì, có cái gì đó lành lạnh, yếu đuối và quái dị — kiểu “bệnh kiều” trong truyền thuyết.
Nhưng khi nhìn Chung Thư Ninh, khóe môi cậu khẽ nhếch, ánh mắt như phát sáng.
“Trong lòng con, chị ấy luôn là người tốt nhất — chị chăm sóc cho con, quan tâm con, từng chút từng chút một.”
“Chúng concùng nhau lớn lên, là con… là con nảy sinh tình cảm không nên có với chị ấy.” – Chung Minh Diệu bật cười khe khẽ.
“Nhưng sao lại gọi là không nên?
Chị ấy vốn không phải chị ruột của con.
Con thích chị ấy… thì có gì sai?”
Vừa dứt lời — bốp! — Chung Triệu Khánh xông lên, tát thẳng một cái!
“Chung Minh Diệu!
Đồ nghịch tử!”
“Con nói bậy cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662721/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.