Hạ Văn Dã vốn dĩ là người không sợ trời, không sợ đất.
Huống hồ lần này ba mẹ đều có mặt, có người chống lưng, gan lại càng to hơn.
“Xem ra lần trước anh cả dạy dỗ vẫn còn nhẹ tay quá, mà bọn họ cũng mặt dày thật, còn dám lòi mặt ra.”
“Nếu là tôi á, sớm tìm cái hố mà chui vào rồi, nên mới nói, da mặt tôi vẫn còn mỏng chán.”
Lương Gia Nhân liếc mắt nhìn con trai:
“Thôi được rồi, Tiểu Dã, dù gì cũng là nơi công cộng, để người ta giữ chút thể diện đi, có gì từ từ nói.”
Chung Minh Nguyệt không ngờ vừa mở miệng mắng được một câu, đã bị phản đòn không thương tiếc.
Ngay cả lời cô ta vừa nói ra cũng bị người ta trả lại nguyên vẹn.
Cuối cùng, mọi người chuyển sang một phòng trà gần khách sạn để nói chuyện riêng.
Hạ Văn Dã nhân cơ hội chuồn ra ngoài gọi cho anh cả: “Alo anh ơi, cứu mạng, về gấp!!”
“Ba mẹ đánh em rồi à?” – Hạ Văn Lễ giọng mang ý cười.
“Nhà họ Chung kéo cả bầy đến khách sạn chặn đầu luôn rồi!
Họ là chó à?
Mới ngửi được ba mẹ vừa đến đã mò tới ngay!”
“Anh biết rồi, có chuyện gì thì báo anh ngay.”
Cúp máy, Trần Tối mới thấp giọng nói: “Người con trai út nhà họ Chung… đã về nước rồi.”
Hạ Văn Lễ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khó đoán.
…
Bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-em-dong-tam-nguyet-so-kieu-kieu/4662720/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.